Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 64. Sợ chị cả

Chương 64. Sợ chị cả


Sáng sớm hôm sau, không cần người khác gọi Lưu Mai đã dậy sớm làm việc. Khiến cho Tô Lâm thậm chí không tìm được cơ hội gây sự.

Ngược lại là thím Lưu nhân lúc Lưu Mai đang ở trong phòng giặt giặt quần áo, cũng mang theo chậu gỗ của mình đến bồn rửa. Sau đó, vừa giặt quần áo vừa khẽ thì thầm với Lưu Mai: "Mai Tử, cháu không có ý kiến gì sao. Thím thấy cô chị cả nhà cháu gần đây cả ngày ôm sách, việc gì cũng không làm. Cháu cứ hầu hạ một nhà bọn họ như thế à."

Lúc này Lưu Mai vẫn còn đang suy nghĩ về cảnh tượng hôm qua Tô Du nói thay cho cô ta, nghe thấy thím hai nhà mình kích động ly gián, cô ta thậm chí còn không nghe vào tai. Tất nhiên bắt cô ta hầu hạ cả nhà cô ta sẽ không vui vẻ đồng ý. Nhưng không vui thì có tác dụng gì? Bây giờ chị cả khó khăn lắm mới cho cô ta sắc mặt tốt, nếu cô ta lại gây chuyện, sau này chị cả chắc chắn sẽ không giúp mình nữa. Đến lúc đó, bản thân sẽ thực sự không thể đứng được trong nhà họ Tô.

Thấy Lưu Mai không lên tiếng, thím Lưu lại nói: "Cháu có ngốc hay không, nhà họ Lưu sao lại sinh ra con nhóc ngu ngốc như cháu, để người ta đè đầu cưỡi cổ..."

“Khụ khụ.” Ngoài cửa vang lên một tiếng ho khan.

Tô Du cầm chậu rửa mặt bước vào. Lưu Mai và dì Lưu đột nhiên căng thẳng, không biết Tô Du đã nghe được bao nhiêu.

"Ồ, thím Lưu cũng ở đây. Sao giặt nhiều quần áo vậy? Quấn áo của cả nhà đều do thím Lưu giặt hết nhỉ, thím thật vất vả quá." Tô Du cười nói.

Thím Lưu căng mặt không nói chuyện, lúc này bà ta không muốn nói chuyện với lão đại nhà họ Tô này. Dù sao thì lần nào cũng nói chuyện không vui vẻ gì.

Tô Du tự mình nói: "Thím Lưu à, trước khi khuyên nhủ người khác, thím cũng phải làm gương. Dì giặt giũ nấu ăn cho cả nhà, thì đừng dạy hư Mai Tử. Cả cái đại viện này, có nhà ai lại không sống như thế?"

Thím Lưu rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận nói: "Tôi hầu hạ con trai con gái của tôi, vậy thì làm sao?"

"Con trai, con gái thì làm sao? Nhà họ Lưu và Lưu Mai thân như vậy cũng không thấy nhà mẹ đẻ qua giặt quần áo cho Lưu Mai đến nhà mẹ cũng không cho về. Việc này chứng tỏ việc thân hay không thân không hề liên qua đến huyết thống. Quan trọng là có lòng khác hay không. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới đi nghe mấy lời của người khác rồi làm chuyện hại mình hại người."

Nói xong liền bắt đầu súc miệng, cũng không nói thêm gì nữa.

Thím Lưu kéo Lưu Mai và ra hiệu cho cô ta nói cái gì. Lưu Mai vô thức tránh đi, bưng chậu đi ra ngoài.

Thím hai cũng giặt quần áo cho cả nhà mà còn có mặt mũi nói cô ta ngu ngốc. Thím hai mới là một kẻ ngu ngốc.

Vì chuyện ở trong phòng tắm giặt, Lưu Mai luôn vẫn luôn lo lắng Tô Du sẽ gây phiền phức cho cô ta. Nhưng đến khi kết thúc bữa ăn, Tô Du vẫn không nói gì, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy chị cả như vậy, Lưu Mai càng thêm lo lắng. Ngày hôm qua sau khi nói ra câu đó, chị cả đã không còn châm chích cô ta nữa. Nếu chị cả tức giận, không biết có náo loạn không.

Trong vô thức, cô ta càng ngày càng sợ cô chị cả này.

Lúc này Tô Du không có thời gian để quan tâm Lưu Mai đang nghĩ gì. Đối với cô, gửi bài đăng báo khiến bản thân nổi tiếng mới là chuyện tốt hàng đầu cô cần quan tâm.

Vì vậy, sau khi ăn sáng xong, Tô Du tiện đường đi làm đã gửi bài viết cho các tòa soạn khác nhau. Giăng lưới rộng mới bắt được nhiều cá. Còn về nội dung của bài viết đều không khác gì nhau.

Cô vẫn rất tự tin vào những bài viết của mình. Điều quan trọng nhất lúc này là tinh thần thể hiện trong bài viết có tích cực, lành mạnh và tư tưởng có phù hợp hay không. Về phần cách hành văn, chỉ cần không quá tệ, căn bản là không thành vấn đề.

Để viết bài viết, Tô Du lật lại các tài liệu phát biểu trung ương mà đồng chí Chủ tịch đã đề cập, hoàn toàn biến mình trở thành một người hâm mộ cuồng nhiệt của đồng chí Chủ tịch. Cô cảm thấy bên trong có nhiều câu danh ngôn của chủ tịch như vậy, các tòa soạn ít nhiều sẽ cân nhắc.

Mượn uy tín của đồng chí chủ tịch vĩ đại, cơ hội để bài viết của cô được đăng báo cũng khá lớn.

Hiệu suất gửi đi của bưu điện tỉnh còn rất cao. Về cơ bản thư từ nội bộ ngày hôm sau đã có thể được gửi đến.

Vì vậy, ngày hôm sau, mấy tờ nhật báo ở tỉnh lỵ đã nhận được bài viết từ nhân viên của nhà máy dệt Đông Giang.

Đọc xong bài viết, bọn họ bắt đầu do dự. Thứ đầu tiên thu hút mọi người là nét chữ, khiến người nhìn cảm thấy có lực rất thoải mái. Nhưng nội dung không có gì quá nổi bật. Tuy hành văn không tồi, đầy đủ ý chính nhưng nếu so sánh với những cây bút chuyên nghiệp ở các ban biên tập này thì lại thiếu đi sự chuyên nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận