Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 640. Đón người

Chương 640. Đón người


Ngoài ra cũng không biết là do Tô Đại Chí tự mình cố gắng, hay dựa vào quan hệ của Tô Du, mà đến cuối năm Tô Đại Chí cũng được thăng chức, trở thành chủ nhiệm hậu cần. Còn chủ nhiệm Lưu thì lại đến nhà máy ủy.

Tô Đại Chí mừng rỡ vô cùng, tựa như chính mình được làm lãnh đạo lớn vậy.

Mẹ Lưu nói: “Vui mừng gì chứ, đừng có ỷ vào chút thành tự đó mà tưởng mình giỏi rồi. Nhìn xem chị con kìa, rồi anh rể con, các anh em của con nữa. Giỏi biết bao nhiêu. Con rể mẹ nói con nghe, con phải tiếp tục cố gắng.” Hay là nói kiến thức nhiều hơn, vậy thì tầm nhìn cũng phải cao hơn. Nếu là trước kia, mẹ Lưu chắc chắn cũng sẽ rất tự hào. Trong nhà có người làm lãnh đạo nhà máy, đó là chuyện hãnh diện biết bao. Nhưng bây giờ không giống nữa, tầm nhìn của bà ta đã được nhà họ Tô nâng cao rồi, tùy tiện chọn ra một người thì cũng là lãnh đạo tỉnh lãnh đạo thành phố, còn có cả cán bộ quân đội. Cô gái nhỏ nhất cũng là người đứng đầu toàn trường, sau này cũng sẽ được phân đến đơn vị tốt.

So sánh như vậy, mẹ Lưu cảm thấy một vị trí chủ nhiệm trong nhà máy hoàn toàn không đủ. Chẳng có gì đáng để khoe khoang.

Mẹ Lưu cảm thấy không thể trông cậy vào đám con trai của mình được, hai đứa kia vừa nhìn đã thấy không có tiền đồ. Còn không bằng trông chờ vào con rể mình nỗ lực phấn đấu. Con rể ngốc như vậy cũng có thể trở thành chủ nhiệm, chứng tỏ anh ta vẫn còn có chút tiềm năng. Dù sao cũng là người nhà họ Tô, chẳng có lý nào lại kém cỏi được. Chỉ cần bà ta dạy dỗ thật tốt, sau này có thể còn có triển vọng.

Tô Đại Chí cảm thấy vị trí này của mình đã rất tốt rồi, bản thân anh ta cũng chưa từng nghĩ một người quản lý kho hàng như mình, lại có một ngày được trở thành chủ nhiệm.

Bây giờ mỗi ngày đến nhà máy, khi những công nhân kia gọi anh ta là chủ nhiệm Tô, anh ta đều cảm thấy mình như đang nằm mơ.

“Mẹ, con thấy như bây giờ đã rất tốt rồi.”

Mẹ Lưu liếc anh ta một cái: “Một chủ nhiệm quèn thì có gì mà tốt, ít nhất con cũng phải lên được vị trí xưởng trưởng.”

“Chủ nhiệm thì làm sao, mẹ, nhà họ Lưu còn chưa có ai được làm chủ nhiệm đâu.”

Tô Đại Chí vô cùng hùng hổ nói.

Mẹ Lưu nhất thời bị anh ta làm cho tức nghẹn. Cầm xẻng cơm chỉ vào anh ta: “Cậu so với nhà họ Lưu bọn tôi làm gì, nhà họ Lưu chúng tôi không có tiền đồ đâu. Sao cậu không so sánh với cái tốt đi, cứ chăm chăm vào cái xấu.”

Lưu Mai đứng một bên bế con, nghe thấy vậy thì không vui: “Mẹ, nhà họ Lưu chúng ta cũng đâu có tệ thế, tốt xấu gì bây giờ con cũng rất được mà. Hội liên hiệp Phụ nữ của con nói con rất có tiền đồ.”

“Nếu không có mẹ cô, cô có được ngày hôm nay à?”

Lưu Mai: “.....” Câu này không dễ phản bác.

Mẹ Lưu tiếp tục nấu ăn: “Dù sao Đại Chí vẫn phải tiếp tục cố gắng, nếu không cố gắng, ngay cả dưa chua này mẹ cũng không cho ăn.”

Tô Đại Chí: “.....”

Tô Đại Chí không nhận được sự khen ngợi của người nhà, trong lòng không thoải mái, liền tìm Tô Du để báo tin vui.

Gần đây Tô Du đang làm quen với công việc của chính quyền tỉnh, sắc mặt có chút mệt mỏi, nghe Tô Đại Chí đến báo tin này thì cười nói: “Đại Chí rất giỏi đấy. Có thể đạt được thành tích, chứng tỏ là em có năng lực. Chị không nhìn lầm em.”

Nghe thấy Tô Du khen ngợi, Tô Đại Chí như được bơm máu gà, vui mừng nói: “Chứ sao, chị, em đã làm theo như chị nói đấy, không sợ khổ không sợ mệt.”

“Giỏi lắm giỏi lắm.” Tô Du giơ ngón tay cái với anh, sau đó hỏi: “Vậy mục tiêu tiếp theo của em là gì?”

Tô Đại Chí: “....”

Anh ta sờ sờ đâu: “Chị, mục tiêu gì?”

Tô Du nói: “Việc này cũng giống như đi cầu thang vậy, em bước được một bước, có phải là còn phải đi lên tiếp không, nếu em không đi thì chẳng phải là sẽ cản đường những người ở phía sau sao? Người ta không đá em xuống mới lạ.” Cô nhìn Tô Đại Chí: “Em là đang chuẩn bị bị người ta đá xuống, hay là định nhường chỗ cho người ta?”

Tô Đại Chí nuốt nước bọt: “Chị, em, em cảm thấy làm lãnh đạo nhà máy cũng không tồi. Em nhất định phải làm lãnh đạo nhà máy.”

Tô Du cười vỗ vai anh ta: “Có chí lớn tốt lắm, cha mẹ không đặt nhầm tên cho em, lòng ôm chí lớn!”

“Chị, em sẽ không để chị thất vọng đâu, cũng sẽ không làm cha mẹ thất vọng.” Tô Đại Chí đứng thẳng dậy, ngẩng cao đầu nói.

“Đúng rồi, cuối tháng Tiểu Chí sẽ về, về nhà nhờ bác gái chuẩn bị ít đồ ăn ngon nhé, lần này Tiểu Chí có dẫn theo người yêu về ra mắt.”

“Được, em về nói ngay đây.” Tô Đại Chí hì hục chạy về nhà. Trong lòng sục sôi như có lửa đốt.

Ngày Tết ông Táo, Tô Tiểu Chí đã đến Giang Đông rồi.

Tô Du và Tống Đông Chinh đặc biệt đi xe đạp đến nhà ga đón người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận