Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 645. Em cứ yên tâm đi

Chương 645. Em cứ yên tâm đi


Tô Du đối với chuyện của Lý Bình rất vui vẻ. Trước đây từng là một cô bé rất, bây giờ cũng đã tìm được hạnh phúc.

Cô thấy những người bên cạnh mình thực sự là càng ngày càng tốt, trong lòng cũng vui lây.

"Em kết hôn sớm một chút rồi sinh con cũng tốt, không chừng về sau có duyên phận, hai nhà chúng ta còn có thể kết thân." Tô Du cười nói.

Lý Bình càng xấu hổ, nhưng trong lòng lại có chút chờ mong.

Kết thân với nhà chị Tô Du ... dường như thật sự rất tốt.

............

Bụng Tô Du dần dần lớn lên, nhà đơn vị của chính quyền thành phố cũng bắt đầu được xây dựng. Tuy nhiên Tống Đông Chinh cảm thấy Tô Du mỗi ngày đi làm không được tiện, liền quyết định không mua nhà đơn vị của chính quyền thành phố, mà là chuẩn bị mua một căn từ chính quyền tỉnh.

Dù sao mẹ và vợ anh cũng là cán bộ tỉnh, ở bên kia mua một căn nhà, hai người đi làm thuận tiện. Về sau Tô Du cũng không khổ cực như vậy.

Sau khi Tống Đông Chinh thương lượng với Tô Du xong, lại thương lượng với cha Tống mẹ Tống về chuyện này.

Bây giờ hai người đã đều bị cháu trai hoặc cháu gái tương lai chiếm lấy toàn bộ tâm tư rồi, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề về khả năng thích ứng sau khi chuyển. Dù sao trước kia lúc tới nơi này cũng là chưa quen với cuộc sống, bây giờ cả nhà cùng nhau dọn đi, không sao cả, thế là liền đáp ứng ngay. Hai người còn lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm của mình, để cho Tống Đông Chinh đi mua một căn nhà lớn. Dù sao thì sau này cũng sẽ có thêm con trai, ba thế hệ sống chung một nhà, sống trong một căn nhà ba gian cũng có ý nghĩa.

Tống Đông Chinh ngược lại không muốn dùng tiền của hai người, tiền lương của anh và Tô Du đều không thấp, chỉ riêng anh một tháng có tới gần hai trăm, Tô Du cũng có hơn một trăm. Phúc lợi của đơn vị tốt, đều có cung ứng, cho nên cơ hội dùng tiền của hai người cũng không nhiều. Lần này đã để dành được không ít tiền, thật đúng là không có mặt mũi dùng tiền của người lớn.

Ba mẹ Tống cũng không kiên trì, ngược lại tiền này họ cũng không cần, về sau cũng là muốn để cho cháu nội tương lai.

"Được rồi, về sau các con không đủ tiền thì nói với cha mẹ, dù sao cũng là người một nhà."

Tống Đông Chinh nói: "Con bây giờ là người nuôi cả gia đình, cũng không phải đứa trẻ nữa. Lấy tiền của cha mẹ, sau này phải đối mặt với con của con như thế nào?"

"Thằng nhóc thối, làm cha còn đắc ý!" Cha Tống tức giận nói, lại cảm thấy lòng chua xót, cái đầu củ cải trước kia cũng đã trưởng thành, lại còn sắp làm cha.

Chuyện mua nhà cứ như vậy đã được quyết định. Tống Đông Chinh và Tô Du cùng đến chính quyền tỉnh bên kia giao tiền xong, chọn một cái nhà có hai lầu và ba phòng.

Tô Du mặc dù mang thai, vẫn biểu hiện sức lực dồi dào như cũ, vẫn chăm chỉ làm việc như trước, làm thật tốt mọi công việc. Bởi vì mang thai nên trí nhớ có chút không được như xưa, Tô Du càng chăm chỉ ghi chép hơn, mỗi chuyện đều nhớ rõ ràng, khi có thời gian liền lấy ra xem lại để chắc chắn mình không mắc phải sai sót nào.

Bởi vì biểu hiện trong công việc của cô, ngược lại làm cho người ta không để ý đến việc cô là một người phụ nữ có thai, dường như chỉ là bụng đã lớn một ít, hoàn toàn không có ảnh hưởng tới công việc .

Ảnh hưởng duy nhất đáng nói chính là Tống Đông Chinh mỗi ngày đều sẽ đến cơm đưa canh cho cô. Mỗi ngày giữa trưa, hai người đều cùng đến nhà ăn của tòa thị chính ăn cơm, tiếp đó ăn hoa quả, uống chút nước canh.

Dẫn đến việc Tô Du ngày một nở nang hơn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Buổi chiều tan tầm, Tống Đông Chinh lại tự mình lái xe tới đón.

Đến khu nhà, lại đụng phải vợ của thị trưởng Hứa: "Tiểu Tống cùng Tiểu Tô trở về, nếu rảnh thì ghé qua nhà ngồi một chút."

Tô Du gần đây bận việc trên tỉnh, rất ít khi chạm mặt hai người này, nhưng cũng biết Tống Đông Chinh mặc dù là phó thị trưởng, nhưng mà cũng không thể đều nghe lời thị trưởng Hứa, cho nên mâu thuẫn là không thể tránh được.

Thế là cô cười cười: "Gần đây đúng thật là hơi bận, không thể đến được."

Sau đó cùng Tống Đông Chinh cất xe đạp rồi lên lầu.

Nhìn xem cặp vợ chồng lên lầu, vợ của thị trưởng Hứa hừ một tiếng, lúc này mới tiếp tục rửa rau.

Tô Du về đến nhà lại hỏi anh: "Bây giờ mâu thuẫn rất lớn sao?"

"Vẫn ổn, có thư ký Trần ủng hộ, ngược lại anh cũng không gặp phải khó khăn gì. Nếu không vừa nãy người ta cũng không cho chúng ta sắc mặt tốt."

Không muốn Tô Du lo lắng cho mình, Tống Đông Chinh liền nói: "Yên tâm đi, lật không nổi sóng lớn đâu. Trước đây ông ta có thể thăng tiến, cũng là nhờ bí thư Khâu và thị trưởng Trần thỏa hiệp với vài người trong tỉnh, bằng không cái tuổi này của anh cũng không dễ thăng tiến. Nếu ông ta làm tốt thì không sao, còn nếu làm không tốt, chúng ta sẽ có cơ hội."

Tô Du lại tin tưởng anh: "Gần nhất phó tỉnh trưởng Khâu cũng rất ổn định, rất ít nhúng tay vào việc của tính. Mặc kệ kiểu gì, hiện tại chúng ta cũng nên vững vàng, đứng vững gót chân, làm việc cũng dễ dàng hơn."

Tống Đông Chinh cười nói: "Anh có ưu thế hơn phó tỉnh trưởng Khâu, tốt xấu gì anh cũng đã lăn lộn ở đây nhiều năm rồi, nếu thật sự có chuyện gì, anh cũng không sợ. Em cứ yên tâm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận