Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 646. Sinh con 1

Chương 646. Sinh con 1


Có lời này của Tống Đông Chinh, Tô Du không có gì là không yên lòng. Trước đây thị trưởng Hứa có thể đứng vững trong thành phố, đó là bởi vì có quan hệ trong tỉnh, bây giờ bí thư Khâu đến tỉnh làm Phó tỉnh trưởng, thị trưởng Hứa cũng không có ưu thế gì.

Đến tháng tám, nhà đơn vị của chính quyền tỉnh cũng được xây xong.

Tô Du thuộc về nhóm đầu tiên được chia nhà, đã được giao nhà thành công.

Một ngôi nhà ba phòng, một phòng lớn hơn và hai phòng tương đối nhỏ. Tô Du vốn là muốn cho cha mẹ Tống ở phòng lớn, nhưng hai người lại nói họ không ở chung được.

Tô Du nghĩ rồi, dứt khoát để Tống Đông Chinh mang gỗ về, ngăn đôi phòng lớn ra thành một phòng sách nhỏ và một phòng ngủ nhỏ. Về sau trong nhà cũng có thư phòng làm việc, chờ sau này có con, nó có thể ở trong phòng ngủ nhỏ.

Căn nhà này là do chính hai người chọn, cũng là hai người bố trí từng chút một. So với căn nhà trước đây, càng làm cho Tô Du có cảm giác như ở nhà hơn.

Đầu tháng chín, cả nhà dọn vào nhà mới. Tô Du cũng đến ngày dự sinh.

Dù có mạnh mẽ đến đâu, Tô Vũ cũng phải thừa nhận hiện tại cô đi lại rất khó khăn, thỉnh thoảng lại phải vào nhà vệ sinh, như vậy cô mới thực sự cảm nhận được sự yếu đuối của phụ nữ.

Tống Đông Chinh cũng không tốt hơn bao nhiêu, mỗi buổi tối đều không dám ngủ say, chỉ cần Tô Du động đậy một chút, anh liền nhanh chóng xoa bóp chân cho cô.

Bởi vì trời nóng nực, thỉnh thoảng còn quạt cho cô.

Thể lực yếu ớt cũng không tính là gì, chủ yếu là tinh thần rất khẩn trương, lúc nào cũng lo lắng Tô Du khó chịu chỗ nào, lo lắng có chuyện gì xảy ra.

Anh cảm thấy Tô Du mang thai hết sức yếu ớt, rất dễ xảy ra vấn đề. Dù sao cho tới bây giờ anh chưa thấy qua một người đang khỏe, bắp chân nhỏ lại có thể sưng lên, hơn nữa khi ấn xuống còn có thể nhấn ra một cái hố nhỏ.

Đi đường cứ lo lắng sẽ ngã, người bình thường ngã còn có thể đứng lên, Tô Du mang cái bụng lớn này nếu ngã... Anh hung hăng lắc đầu, không dám tưởng tượng.

"Không sinh, đời này chỉ sinh một lần thôi." Tống Đông Chinh quyết liệt nói.

Tô Du đang có ý đó, nhưng mà ngoài miệng vẫn nói "Anh không muốn sinh con cùng em đúng không?"

"Nói bậy!" Tống Đông Chinh cảm thấy mình bị oan uổng: "Em nhìn em bây giờ chịu khổ thế nào. Sinh con không quan trọng, sinh một đứa là đủ rồi."

"Mặc kệ trai hay gái?" Tô Du hỏi, gần đây các bà các cô, từng người một nói cô mang thai một thằng nhóc mập mạp, không có một người tình nguyện nói cô mang thai con gái, điều này làm cô có chút không vui.

Tống Đông Chinh tò mò nói: "Em quan tâm trai hay gái làm gì?"

Tô Du mím môi cười: "Đúng vậy, quan tâm trai gái làm gì, nguyện ý đã là không tệ rồi!"

Nhóc con trong bụng của cô đột nhiên đá một cái, dường như là biểu đạt tâm tình vui sướng.

Tô Du cười nói: "Ai da, con động đậy này."

Tống Đông Chinh từng thấy qua đứa nhỏ động đậy trong bụng, mặc dù không ngạc nhiên giống lần thứ nhất, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy mừng rỡ như cũ. Anh vui vẻ chào hỏi với con: "Có phải nghe thấy cha mẹ nói chuyện, cũng muốn tham gia náo nhiệt hay không. Nhóc con làm người khác mệt nhọc này, mau chạy ra đây, đừng làm mẹ con mệt nữa."

Đứa nhỏ trong bụng Tô Du lại đá thêm mấy đá.

"Nó làm sao có thể nghe hiểu được." Tô Du cười trấn an đứa nhỏ. Cũng là bởi vì đứa nhỏ này hoạt bát, nên cô mới chịu khổ nhiều như vậy. Nếu trước đó không biết mang thai khổ cực đến mức nào, chắc chắn cô không có dũng khí lớn như vậy mà sinh con.

Đột nhiên, bụng bắt đầu có cảm giác đau đớn.

Tô Du nhíu mày.

Tống Đông Chinh đang nói chuyện với con, phát hiện sắc mặt cô không tốt, lo lắng hỏi: "Sao vậy, có phải khó chịu chỗ nào không?"

"Em..." Tô Du từ từ cảm nhận cơn đau, tiếp đó phát hiện bụng dường như càng ngày càng đau đớn, trán cô đổ mồ hôi: "Bụng em đau quá, giống như sắp, sắp sinh!"

Tống Đông Chinh bị dọa đến ngây người hai giây.

Nên làm thế nào? Lúc trước còn nhớ rõ mọi thứ, giờ lại quên sạch toàn bộ .

Anh nhanh chóng đi gọi cha mẹ Tống, vẫn là mẹ có kinh nghiệm, để Tống Đông Chinh đỡ Tô Du đi ra cửa đến bệnh viện. Bà ở trong nhà lấy đồ cần dùng. Tất cả đã được chuẩn bị từ trước, lúc này cũng không quá lo lắng.

Tống Đông Chinh cũng không để Tô Du tự mình đi, trực tiếp bế kiểu công chúa.

Tô Du hỏi: Em nặng như vậy anh bế nổi không?"

"Mỗi ngày anh đều rèn luyện, đã sớm chuẩn bị rồi." Tống Đông Chinh tự tin nói, nếu không phải là Tô Du bụng bự, anh còn muốn nâng Tô Du lên một chút, để thể hiện sức lực của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận