Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 648. Phiên ngoại 1

Chương 648. Phiên ngoại 1


Tên của con đã sớm được chọn rồi, bởi vì trước đó không biết là con trai hay con gái cho nên đều được lấy một cái tên dự bị. Đều do Tống Đông Chinh đặt.

Cha Tống mẹ Tống cũng đã chuẩn bị tên, nếu như là con trai thì gọi Tống Kiến Quốc, nếu như là con gái thì gọi Tống Kiến Hồng. Sau khi Tô Du nghe thấy hai cái tên này, bèn sờ vào cái bụng đã lớn của mình nửa ngày mới hồi thần lại. Bây giờ cái tên này còn đang rất thời thượng, thế nhưng Tô Du cảm thấy cái tên này không giống với tưởng tượng của cô.

Cũng may Tống Đông Chinh đã tranh thủ quyền lợi là cha để chọn tên rồi, vô cùng cố gắng. Vì vậy Tô Du thuận thế đề nghị đối xử công bằng, mỗi người đặt tên, sau đó mẹ của đứa bé là cô sẽ bốc thăm.

Kết quả vừa hay bốc được tên do Tống Đông Chinh chọn. Con trai gọi là Tống Lỗi, con gái gọi là Tống Đồng. Tô Du cũng không có ý định tự mình chọn một cái tên đặc biệt, vẫn nên phù hợp với thời đại này thì mới tốt. Vì vậy lập tức đồng ý. Sau lại suy nghĩ một lúc, thêm một chữ vào giữa tên của đứa bé, biểu thị ý nghĩa độc nhất vô nhị.

Bây giờ sinh được một bé gái, đương nhiên gọi là Tống Nhất Đồng rồi.

Ngày đứa bé được sinh ra, mẹ Tống lại chọn cho đứa bé một nhũ danh, Viên Viên. Mong muốn đứa bé viên mãn. Nhưng mà Tô Du nghĩ có khả năng đứa bé này lớn lên tương đối tròn trịa.

Ngày Tô Du sinh con, quả đúng là chuyện lớn của cả nhà họ Tống và nhà họ Tô.

Giữa trưa ngày thứ hai, toàn bộ thành viên nhà họ Tô, bao gồm cả Tô Đông Đông cũng tới.

"Chị, đây là em mua cho đứa bé đấy, chị xem có thể dùng được không?" Tô Lâm vui vẻ đưa bình sữa mà mình mua ra.

Bây giờ cô bé đang làm việc ở trong Cục tuyên truyền của thành phố rồi. Tiền lương đều để dành chứ không tiêu, lần này vì để mua cho cháu gái một cái bình sữa, thật đúng là tốn máu đấy. Nhưng mà cô bé không thấy đau lòng chút nào. Đây chính là con gái của chị cả, có gì khác đâu.

Trong lòng cô bé rất biết ơn chị, nếu không phải trước đây chị cả vẫn luôn ép cô bé học tập thì bây giờ cô bé cũng không được phân công tới đơn vị tốt như vậy. Rất nhiều bạn học được phân tới đơn vị không tốt bằng cô bé. Tiền lương không cao bằng cô bé, hoàn cảnh công việc cũng không tốt hơn.

Lúc thật sự ngồi lên cương vị công tác rồi cô bé mới biết học tập và không học tập có sự chênh lệch rất lớn.

Tô Du cười nói, "Có thể sử dụng."

Tô Đại Chí và Lưu Mai lại chuẩn bị một vài đồ dùng như tã lót. Đều là mẹ Lưu ở nhà làm.

Tô Du hỏi, "Tiểu Chí có gửi thư về không?"

"Gửi rồi, vừa nãy lúc đi trên đường đã gửi rồi." Tô Đại Chí nói.

Sinh con cần phải có người chăm sóc. Mẹ Tống phải một năm nữa mới có thể về hưu, bây giờ có cháu gái, bà cảm thấy mình nên nghỉ hưu để quay về chăm sóc cháu gái, giúp đỡ hai vợ chồng trẻ giải quyết khó khăn trong cuộc sống, đẻ bọn trẻ không phải buồn phiền đổ mồ hôi vì xây dựng nước nhà.

Tô Du cũng không dám để mẹ chồng mình phải hy sinh nhiều như vậy. Nghề nghiệp cả đời của người phụ nữ này cũng sắp phải kết thúc rồi, mà phải nghỉ hưu sớm vì người nhà, chuyện này cô không làm được.

Cho nên dứt khoát thương lượng với vợ chồng Lưu Mai, để mẹ Lưu tới hỗ trợ chăm sóc đứa bé.

Con gái Tô Đông Đông của Lưu Mai cũng đã hai tuổi, hoàn toàn có thể đưa tới nhà trẻ được rồi, lúc tan làm Lưu Mai có thể đón về, không có trở ngại gì hết.

Mẹ Lưu tới đây giúp đỡ chăm sóc đứa bé một năm, chờ sau khi mẹ Tống về hưu rồi thì có thể quay về.

Vốn dĩ mẹ Tống còn cảm thấy ngại, dù sao mẹ Lưu là mẹ của Lưu Mai, bảo người ta tới giúp đỡ chăm sóc trẻ con, bà luôn cảm thấy mình đang bắt nạt người ta.

Kết quả sau khi mẹ Lưu biết tin, không nói hai lời liền thu thập hành lý tới nhà họ Tống. Sau đó đảm nhiệm nhiều việc bắt đầu chăm sóc đứa bé, chăm sóc người đang ở cữ.

Mẹ Lưu cũng không ngốc, có thể làm việc cho chị gái của con rể, bà ta luôn sẵn lòng. Hơn nữa Tô Du đối với bà ta quả thực không tệ, tiền đưa đúng hạn, hơn nữa dịp lễ tết còn đưa thêm tiền thưởng, có đôi khi còn mua quần áo, mua giày. Con gái ruột của bà ta còn chưa từng tốt như vậy, bây giờ có việc cần dùng tới, bà ta chẳng phải nên hết lòng giúp đỡ chăm sóc đứa bé hay sao?

Có mẹ Lưu, lần này đã giải quyết được vấn đề lớn rồi.

Nhưng mà mẹ Lưu ngoại trừ ban ngày hỗ trợ chăm sóc đứa bé, buổi tối căn bản không có cơ hội làm gì cả. Tống Đông Chinh vừa trở về đã giành sạch sẽ công việc của bà ta rồi. Ngay cả đứa bé cũng không có cơ hội bế. Buổi tối lại càng không cần phải gác đêm. Đúng là ít việc hơn lúc chăm sóc cháu ngoại của bà ta.

Tô Du nằm ở trên giường nhìn Tống Đông Chinh ôm con gái lớn cười giống như đứa trẻ, "Anh không mệt à."

"Anh nhìn thấy con là cả người tràn đầy sức lực." Tống Đông Chinh cúi đầu thơm con gái của mình, "Nhất định cha con sẽ nỗ lực, cho con có được một cuộc sống tốt. Mỗi ngày được mặc đồ mới, được ăn ngon. Gì cũng không thiếu. Tâm can bảo bối của cha —— "

Tô Du nổi da gà, nhìn cha con hai người cười.

Trong nhà có người giúp đỡ, Tô Du cũng có thể an tâm làm việc rồi.

Từ lúc ở cữ cộng thêm thời gian sinh nở, Tô Du rời khỏi chức vụ công tác cũng không vượt quá hai tháng. Hơn nữa mỗi ngày Tống Đông Chinh trở về cũng sẽ nói một vài chuyện ở tỉnh cho cô biết, cho nên lúc quay lại làm việc Tô Du cũng không cảm thấy không thích ứng.

Nhưng Phó tỉnh trưởng Khâu lại quan tâm hỏi tình huống của cô, "Nếu như không ứng phó được, có thể suy nghĩ vấn đề chuyển công tác. Đương nhiên, chuyện này phải xem nhu cầu cá nhân của cô rồi."

Tô Du kiên định nói, "Dưới sự ủng hộ của người nhà, tôi có thể đảm bảo mình sẽ có trạng thái tinh thần tốt nhất để đón nhận tất cả nhiệm vụ mà lãnh đạo giao, tôi cảm thấy tôi có tự tin."

Nghe thấy Tô Du nói như vậy, Phó tỉnh trưởng Khâu đương nhiên không nói thêm gì nữa. Dù sao ông cũng không thật sự muốn điều Tô Du đi. Ngoại trừ hai tháng này làm lỡ thời gian, biểu hiện trong công việc của Tô Du rất xuất sắc. Hơn nữa cô còn rất giỏi xử lý các mối quan hệ giữa người với nhau, điều này khiến công việc khai trương ở tỉnh của ông cũng rất thuận lợi. Những năng lực này không phải là một thư ký nào cũng có thể tùy tiện làm được.

"Vừa lúc họp cuối năm, cấp trên sẽ có một vài chỉ đạo tư tưởng tới đây, cô và Bộ tuyên truyền phải làm tốt chuyện liên lạc, phải bám sát tinh thần của trung ương."

Tô Du vừa nghe, trong lòng đã biết là có chuyện gì đó rồi, cũng không hỏi nhiều mà nhanh chóng gật đầu.

Chờ Phó tỉnh trưởng Khâu rời khỏi phòng làm việc rồi, Tô Du lập tức chạy tới chỗ thư ký Trình bên này để tán gẫu.

Quan hệ giữa bí thư Lương và Phó tỉnh trưởng Khâu rất tốt, thư ký Trình và Tô Du đương nhiên cũng phải xây dựng một tình chiến hữu bền chặt.

Chờ Tô Du nói bóng nói gió một phen, anh ta lập tức thành thật nói một vài tình huống mới nhất để Tô Du hiểu.

Sau Quốc Khánh, thủ đô bên kia có vài lãnh đạo đã xuất hiện vấn đề rồi, hình như có mấy vị bị phê bình. Đối với tỉnh mà nói, bất kì động tĩnh gì của thủ đô thì đều là chuyện lớn. Có thể nói là thủ đô giẫm một nhát, toàn quốc đều phải run rẩy.

Bí thư Lương này là một người rất đáng tin cậy, cho nên nghiêm khắc khống chế một vài tư tưởng rối loạn trong tỉnh, lo lắng sẽ xảy ra vấn đề.

Sau khi Tô Du biết được những tin tức này, trong lòng cũng tương đối hiểu rõ tình huống rồi. Chắc là bắt đầu sản sinh ra đầu mối rồi.

Sớm đã chuẩn bị tâm lý, tuy rằng Tô Du cảm thấy kinh ngạc một chút, nhưng cũng chẳng thay đổi nhiều lắm. Với vị trí hiện tại của cô và Tống Đông Chinh, chỉ cần không rời khỏi tỉnh thì vấn đề không lớn.

Hơn nữa còn chưa tới lúc đó mà, chuyện bây giờ cô cần phải làm là làm tốt công việc của mình. Tranh thủ sau này nâng cao một bước.

Buổi tối lúc ngủ, Tô Du phân tích mấy tin tức này với Tống Đông Chinh một phen.

Tống Đông Chinh trái lại chẳng cảm thấy có gì không đúng, "Chẳng phải mấy năm nay đều như vậy sao, bắt đặc vụ, lật đổ những tư bản lớn. . . Đều như vậy mà."

Tô Du nghiêm túc nói, "Đồng chí Đông Chinh, em hỏi anh, nhanh nhất là khi nào anh mới có thể nắm toàn bộ Giang Đông trong tay."

Tống Đông Chinh nhìn con gái nhà mình cười ngây ngô, nghe thấy Tô Du nói nghiêm túc như vậy, anh cũng nghiêm túc, "Ba năm." Anh cảm thấy khoảng thời gian này là tương đối nhanh rồi.

Dù sao với tuổi tác hiện nay của anh, có thể ngồi lên vị trí này đã gọi là rất nhanh rồi. Nếu còn muốn thăng lên nữa, anh cảm thấy chờ tới năm ba bốn mươi tuổi là hợp lý nhất: "Hiện tại anh vừa mới thăng chức, muốn tiến thêm một bước là chuyện tương đối khó khăn."

Tô Du suy nghĩ một lúc, nói, "Không cần tiến thêm một bước, chỉ cần trên thực tế nắm vững được năng lực."

"Chuyện này à, một hai năm?" Tống Đông Chinh nói, "Bây giờ khí thế của Thị trưởng Hứa đang to lớn, anh không có dự định trực tiếp chống lại ông ta. Đồng chí Tô Du, đừng có gấp, anh sẽ cố gắng."

"Em không nóng nảy, em chỉ là lo lắng." Tô Du thở dài, "Anh nói xem, có thể sẽ có càng nhiều thành phần trí thức như vậy xuất hiện ở huyện Kim Hà hay không?"

"Sao có khả năng chứ?" Tống Đông Chinh kinh ngạc nói, "Hiện tại các ngành nghề đều thiếu người, không thể nào đâu."

Tô Du nói: "Chuyện tương lai ai mà nói chính xác được, trong lòng em rất lo lắng. Đồng chí Đông Chinh, chúng ta đều phải nắm chắc thời gian , đảm bảo sau này không cần biết là xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải bảo vệ được người bên cạnh mình."

Tuy rằng Tống Đông Chinh cảm thấy khả năng này rất nhỏ, thế nhưng Tô Du đã nói nghiêm túc như vậy, trong lòng anh cũng không dám xem nhẹ. Thời gian quen biết của anh và Tô Du dài như vậy, Tô Du chưa bao giờ lôi chuyện chính sự ra để đùa giỡn.

"Đồng chí Tô Du, yên tâm đi. Nếu thật sự có ngày đó, anh sẽ bảo vệ mọi người."

Tô Du cười nói, "Không phải anh, mà là chúng ta. Chúng ta cùng nhau."

Trọng trách lớn như vậy, hai người nên cùng nhau chịu trách nhiệm thì mới nhẹ nhàng hơn.

Hơn nữa cô cũng không có thói quen để người khác bảo vệ.

Trong lòng có cảm giác bức bối, Tô Du càng ngày càng rõ ràng kế hoạch tương lai của mình rồi.

Cô chuẩn bị đi tới Bộ tuyên truyền.

Cái ngành này chủ yếu là khống chế tư tưởng dư luận. Trong tương lai sẽ có nhiều đất dụng võ. Nếu làm tốt, sẽ rất dễ có thành tích.

Trong đầu đã có tính toán trước rồi, cơ hội để Tô Du tới Bộ tuyên truyền cũng nhiều hơn. Tranh thủ hiểu rõ tình hình công việc của bộ phận này. Còn có quan hệ giữa các cá nhân ở đây. Vì để chuẩn bị tốt cho việc phân quyền sau này.

Tác giả có lời muốn nói: Moa, các bạn thân mến, giống như trước đây, hình thức của phiên ngoại là những chuyện tiếp tục xảy ra sau này. Bởi vì thời gian rảnh không nhiều nên rất nhiều chi tiết không thể viết ra, cho nên viết ở phần phiên ngoại.

Moa. Cảm ơn các bạn yêu mến đã ủng hộ. Ngủ ngon^^
Bạn cần đăng nhập để bình luận