Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 651. Phiên ngoại 4

Chương 651. Phiên ngoại 4


Trước khi đón năm mới, Tô Du nhận được thư của Tô Tiểu Chí.

Cuối cùng Tô Tiểu Chí cũng chuẩn bị kết hôn với Lâm Hiểu Quang rồi. Đây là do người nhà họ Lâm quyết định. Cha mẹ Lâm Hiểu Quang đều là quân y, nhưng mà bọn họ đều ở quân khu phía bắc, chỉ có con gái là ở tây nam. Lễ Quốc Khánh Tô Tiểu Chí đại diện quân khu tây nam đi tới thủ đô tham gia buổi lễ, nên tiện thể đi tới nhà Lâm Hiểu Quang gặp người lớn.

Cha mẹ nhà họ Lâm rất hài lòng với đứa trẻ Tô Tiểu Chí thật thà lại còn có lòng tiến tới, hơn nữa còn có thể chịu được cực khổ này. Cho nên đã đồng ý hôn sự của hai người.

Chờ sau khi trở lại quân khu tây nam, Lâm Hiểu Quang đã đưa ra ý định kết hôn. Tô Tiểu Chí cũng rất thích Lâm Hiểu Quang, hơn nữa người nhà đều thích cô, cậu cũng không dị nghị gì nữa, lập tức đồng ý.

Chuyện này chuẩn bị qua tết là kết hôn rồi. Tuy rằng trước đây Tô Du cũng đã nói để bọn họ tự lo liệu chuyện kết hôn, thế nhưng Tô Tiểu Chí vẫn viết thư về để báo với Tô Du một tiếng, thuận tiện hỏi ý kiến của cô.

Cùng ngày hôm đó Tô Du cũng gửi thư cho Tô Tiểu Chí, bày tỏ rằng cô đồng ý.

Quân khu Tây Nam bên này, vừa nhận được thư, Tô Tiểu Chí đã vui sướng chạy tới bệnh viện quân khu để tìm Lâm Hiểu Quang.

"Chị cả đồng ý rồi!" Tô Tiểu Chí vui vẻ nói.

Lâm Hiểu Quang vừa nghe, khóe miệng cong lên, "Em biết chị cả sẽ đồng ý mà, anh còn không tin. Chị cả thích em."

"Người nào chị cả cũng thích hết." Tô Tiểu Chí nói.

Lâm Hiểu Quang không nhịn được trợn mắt, cô cảm thấy mình đúng là mù rồi, sao lại thích tên đầu gỗ không biết nói chuyện Tô Tiểu Chí này chứ. Còn ngốc hơn cả tên đầu gỗ, không biết nói chuyện mà còn nói lung tung, còn muốn chọc tức cô.

Cô vỗ ngực mình, hỏi, "Vậy chúng ta có phải viết báo cáo kết hôn không."

Tô Tiểu Chí nghiêm túc gật đầu, "Đương nhiên rồi, nhưng mà muốn kết hôn phải thì phải đợi tới ba tháng sau."

Lâm Hiểu Quang cả giận nói, "Vì sao, Tô Tiểu Chí, có phải là anh không muốn kết hôn với em hay không?"

Tô Tiểu Chí chắp tay sau lưng nói, "Ba tháng sau anh mới tròn hai mươi."

". . ."

Tô Du cảm thấy năm mới này chuyện vui cứ tới liên tục, sau khi vừa gửi thư cho Tô Tiểu Chí, Lý Bình cũng tới nhà báo hỉ với cô, nói là chuẩn bị kết hôn với Giang Hồ rồi. Thời gian quyết định là vào mùng sáu tết.

Lý Bình và Giang Hồ đã ở bên nhau hơn hai năm, tháng bảy năm ngoái sau khi tốt nghiệp cũng đã tiến vào quân khu tỉnh làm việc rồi, chức vụ hiện nay là chỉ đạo viên. Trước đây bởi vì bận rộn công việc, cho nên chuyện kết hôn vẫn chưa quyết định, bây giờ cuối cùng công việc cũng ổn định rồi, cho nên lập tức chuẩn bị kết hôn.

Cô mặc một thân quân trang, tư thế oai hùng hiên ngang. Thấy Tô Du đang ôm Viên Viên trong lòng, gương mặt cô ấy trở nên dịu dàng, giơ tay muốn ôm đứa bé.

Viên Viên cũng sắp được năm tháng rồi, trong nhà được ăn ngon, hơn nữa bé có thể ăn có thể ngủ, lớn lên tròn vo. Rất có tinh thần.

Thấy Lý Bình muốn bế bé, bé cũng không có chút rụt rè nào, giơ tay chờ Lý Bình ôm. Chờ sau khi Lý Bình ôm lấy, bé ở trong ngực cô ấy vui vẻ tới nỗi khoa tay múa chân.

Lý Bình thích chết đi được, "Chị Tô Du, Viên Viên của chúng ta đúng là làm người ta yêu thích."

Tô Du nói, "Nếu như em thích, chờ sau này kết hôn với Giang Hồ rồi, em ôm về nuôi giúp chị vài ngày. Chị bị nó chơi đùa tới rụng hết tóc rồi."

"Em cũng muốn như vậy, chỉ lo lắng chị sẽ luyến tiếc." Lý Bình ôm Viên Viên đặt lên chân của mình.

Gương mặt tròn trịa lớn lên giống Tô Du, mũi và miệng lại giống như Tống Đông Chinh. Cho nên nhìn thế nào cũng thấy giống Tô Du nhiều hơn, Lý Bình vừa nhìn đã thấy thích. Cô ấy nghĩ quả nhiên là đứa bé do chị Tô Du sinh, vừa nhìn đã khiến người ta muốn gần gũi.

Tô Du hỏi, "Hai người dự định kết hôn như thế nào, tổ chức ở đây hay Tây Nam, hay là ở thủ đô?"

"Em và Giang Hồ dự định tổ chức ở thủ đô bên kia. Nhưng mà cha mẹ của Giang Hồ lại muốn bọn em tổ chức ở trong bộ đội, ở Tây Nam hoặc ngay tại tỉnh này đều được. Nói là đến lúc đó bọn họ sẽ tới tham dự, để tụi em không cần phải tới thủ đô nữa, tránh làm lỡ công việc. Cha em cũng nói là tổ chức ở tỉnh luôn, nhân tiện để Giang Hồ tới đây ăn tết với gia đình em. Nếu như đi Tây Nam rồi, không ai giúp đỡ, còn phải làm phiền tới quân đội."

Tô Du nghe thấy tin tức này, ngực không nhin được mà phỏng đoán, có thể là do cha mẹ của Giang Hồ đã cảm nhận được một vài thay đổi, cho nên bây giờ mới cố gắng khiêm tốn. Dù sao nếu như Giang Hồ kết hôn, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều lão cách mạng tới tham dự. Nhiều người sẽ dễ xảy ra vấn đề.

Cô cười nói, "Ý kiến này rất tốt, tổ chức ở tỉnh, bạn bè ở đây như bọn chị cũng tiện tham gia. Nếu em đi thủ đô, không biết bọn chị có đi tới đó được không."

"Chúng em cũng nghĩ như vậy." Lý Bình mím môi cười ngượng ngùng. Nhưng nghĩ đến chuyện chính, trên mặt cô ấy lại nghiêm túc nói, "Đúng rồi chị Tô Du, lần này em kết hôn, chị nhất định phải đi. Em chuẩn bị giới thiệu cho chị vài người bạn. Là những người em quen biết ở bộ đội, đều là cán bộ trẻ tuổi. Năm nay có khả năng em sẽ phải đi tới Tây Nam bên kia, em lo lắng chị ở đây gặp phải chuyện gì thì em không giúp đỡ được."

Chuyện đi Tây Nam này, cô ấy cũng đã thương lượng với Tô Du rồi, với tác phong làm việc của Lý Quốc Lương - cha Lý Bình, cô ấy ở quân khu bên này không những không nhận được trợ giúp, trái lại còn phải chịu chèn ép, để tránh người khác bàn tán. Cho nên chi bằng đi tới quân khu khác. Nếu muốn ra ngoài phát triển, đương nhiên là phải đi tới nơi có nhiều cơ hội rồi, sau khi Tây Nam bên kia trải qua đại chiến, vẫn luôn không trở lại được như bình thường, cơ hội sẽ nhiều hơn quân khu khác. Sau khi quá đó rồi thì cơ hội thăng chức của Lý Bình cũng nhiều hơn, hơn nữa còn có thể ở bên cạnh Giang Hồ.

Kết giao với người của quân khu tỉnh, vốn dĩ đã lên kế hoạch xong hết từ đầu năm rồi, Tô Du đương nhiên cũng sẽ không ra vẻ nữa. Cười gật đầu, "Được, chị nhất định sẽ đi."

... ... ...

Sau khi rời khỏi đại viện tỉnh ủy, Lý Bình đi thẳng về quân khu tỉnh bên này để làm việc.

Làm một nhân tài có tố chất cao, hơn nữa bối cảnh chính trị của bản thân cùng với tư lịch đã từng tham gia chiến tranh, cho nên cô ấy tiến vào bộ đội mà không cần dùng tới quan hệ, dựa vào chính bản thân mình đi bộ đội.

Hơn nữa lúc đó quân khu tỉnh còn trực tiếp giữ cô ta lại đây để làm việc, xem cô ấy như nhân tài cần được tiến hành bồi dưỡng.

Mà lúc còn ở trường học cô ấy cũng đã làm cán bộ đoàn ủy rồi, sau khi vào bộ đội, cấp bậc đương nhiên cũng cao hơn người khác.

Điều này làm cho mọi người ở đại viện quân khu hâm mộ không ngớt. Hoàn toàn trở thành con nhà người ta trong mắt người khác.

Lý Quốc Lương càng cảm thấy con gái nhà mình vô cùng vinh quang.

Buổi tối lúc ăn cơm ở nhà, trong nhà rất yên tĩnh. Lý Ái Đảng tốt nghiệp trung học xong thì đi tới quân khu phía bắc rồi, Lý Ái Quân cũng theo đi theo đoàn văn công của quân khu phía bắc. Đều do tự mình khảo sát để thi vào. Nhưng mà mặc dù Lý Quốc Lương không mở lời, nhưng lúc phân công khu vực, người khác cũng chăm sóc. Năm nay hai chị em đều ở lại quân khu không về nhà ăn tết.

Lý Quốc Lương lại không cảm thấy vắng vẻ, trái lại nghĩ rằng con gái trong nhà đều rất có tiền đồ. Hơn nữa con gái cả vẫn còn ở bên cạnh, mỗi ngày cũng có người nói chuyện phiếm.

Sau khi cơm nước xong, cả gia đình bắt đầu thương lượng về hôn sự của Lý Bình. Lý Bình là trưởng nữ trong nhà, hơn nữa gia đình người yêu cũng là thủ trưởng cũ, hôn sự này đương nhiên là phải làm cho thật tốt.

Lý Bình nói, "Đều chuẩn bị xong hết rồi, báo cáo cũng đã gửi, bây giờ Giang Hồ là đội trưởng, phải mừng năm mới với lính, cho nên phải đợi mùng hai mới có thể về đây, mùng bốn là có thể tới bên này. Hai ngày chuẩn bị cũng đủ rồi."

Lý Quốc Lương gật đầu, không cảm thấy sắp xếp công việc trong thời gian này của con rể có gì không ổn. Dù sao hiện tại rất nhiều người kết hôn đều là buổi sáng đi làm, buổi trưa kết hôn, buổi chiều tiếp tục đi làm. Có thể chừa ra được nhiều thời gian như vậy đã là tốt lắm rồi.

Ông ta lại nói với mẹ Lý, "Đến lúc đó trong quân khu sẽ sắp xếp phòng ở, đến lúc đó bà hãy giúp mua một vài đồ dùng."

Mẹ Lý nói, "Chăn mền đều có hết rồi, chậu và bình nước nóng cũng có luôn."

Lý Quốc Lương nói, "Được, hai vợ chồng cũng không ở đó được lâu, cái khác không mua thì đổi ra tiền, đến lúc đó để Bình Bình tự mua. Các loại đồ dùng như tủ quần áo cũng cần phải mua."

Mẹ Lý nghe như thế cũng có chút không vui, trước đây vừa mới mua xe đạp cho con gái, vừa mua đồng hồ đeo tay, bây giờ lại còn muốn cho tiền, chẳng phải chỗ tốt trong nhà đều cho con gái hết rồi sao.

Bà ta nhìn con gái lớn đang vui vẻ, cũng biết bây giờ cô ấy rất ưu tú, nhiều đứa con trai trạc tuổi cô ấy ở trong đại viện này còn kém hơn cô. Người khác cũng luôn khen con gái trước mặt bà ta. Thế nhưng con gái lại không thân với mình. Đây chẳng phải là uổng công sao?

Đưa toàn bộ chỗ tốt trong nhà cho đứa con gái không thân với mình, đương nhiên là bà ta không muốn.

Mẹ Lý còn đang suy xem phải mở miệng thế nào, Lý Ái Hồng đã nói, "Cha, bây giờ chị cả đang ở trong bộ đội rồi, tiền lương cũng không ít."

Lý Quốc Lương nghe thấy cô ta nói thì tức giận, "Tiền lương của chị cả con là tiền của chị cả con, nó kết hôn nên cha muốn chuẩn bị cho. Nếu như con có năng lực giống như chị cả, cha cũng chuẩn bị cho con, con tự nhìn bản thân con đi, đi bộ đội có ba ngày mà đã bị thương hai lần rồi, lần này lại còn ngã gãy chân, Con đúng là..."

Lý Quốc Lương càng nói càng tức giận, cuối cùng dứt khoát không nói nữa.

Năm ngoái Lý Ái Hồng kiên quyết đi tòng quân. Bởi vì không có tài nghệ gì, cũng không có kỹ thuật gì cho nên chỉ có thể làm bộ đội bình thường. Mẹ Lý không muốn cô ta đi xa nên đã dùng quan hệ để sắp xếp cho cô ta vào binh đoàn phụ cận. Bình thường ngoại trừ huấn luyện ở ngoài ra thì còn phải đi theo quân nhân trồng trọt.

Không tới vài ngày, Lý Ái Hồng đã không chịu nổi, lúc làm việc thường xuyên bị thương phải quay về nghỉ ngơi. Bị thương một lần thì cũng thôi đi, năm nay ở trong bộ đội nhiều, trên cơ bản hơn phân nửa thời gian đều dùng để dưỡng thương, hơn nữa chỉ bị thương trong khi huấn luyện, cho dù Lý Quốc Lương là kẻ ngu cũng nhìn ra là con gái cố ý.

Lý Ái Hồng có chút sợ, nhưng vẫn cắn răng nói, "Nếu như cha đồng ý để con chuyển thành lính truyền tin hoặc là văn thư, vừa vào bộ đội đã làm cán bộ giống như chị cả thì con cũng sẽ không bị thương."

"Vậy phải do bản thân con có năng lực này đã, không thi đậu đại học, thành tích cao đẳng cũng không tốt. Con có thể đi bộ đội cũng là do dính ánh sáng trong nhà, bây giờ đi rồi còn muốn trở về, con cho là đi bộ đội có thể mang ra đùa giỡn sao? !"

Lý Quốc Lương trực tiếp vỗ bàn, "Con ngoan ngoãn đợi ở trong quân khu cho cha, con yên tâm, loại lính như con, chờ tới lúc hết hạn, quân khu nhất định sẽ đuổi con về."

"Được rồi lão Lý, không phải là đang nói tới chuyện của Bình Bình hay sao, nói Ái Hồng làm gì."

"Tôi không nói, bà tự xem phải làm thế nào đi."

Lý Quốc Lương đứng lên, nói với Lý Bình, "Bình Bình, đi, đi vào thư phòng, chúng ta nói tới chuyện điều động của con."

"Vâng cha." Lý Bình đứng lên đi theo Lý Quốc Lương vào thư phòng.

Buổi tối mẹ Lý thương lượng với Lý Quốc Lương, hy vọng chuẩn bị đồ cưới cho Lý Bình ít lại một chút. Hiện tại tiền lương của Lý Bình cũng không ít, một tháng bảy tám chục, Giang Hồ là đoàn trường, tiền lương càng nhiều. Hai vợ chồng bọn họ hoàn toàn không thiếu tiền.

Ngược lại là con gái thứ hai bây giờ đã thành như vậy, sau đó nếu như muốn tìm một nhà chồng tốt thì đồ cưới không thể ít.

Vốn dĩ Lý Quốc Lương sắp ngủ rồi, nghe nói như thế thì giận ngồi dậy, khiến mẹ Lý sợ muốn rớt tim.

Lý Quốc Lương thấp giọng nói, "Vì sao tôi lại đối xử tốt với Bình Bình, đó là bởi vì Bình Bình không ngừng cố gắng. Đây là những thứ nó nên có. Hơn nữa, năm đó quả thực chúng ta đã không chăm sóc tốt cho Bình Bình, là tôi thiếu nợ nó. Bây giờ nó phải gả đi xa, tôi chuẩn bị nhiều một chút cũng không được sao?"

" Ái Hồng... Tôi cũng chuẩn bị làm mai cho nó rồi, lão Lý à, đó là một gia đình cán bộ ở thủ đô bên kia đấy. Đến lúc đó cần phải chuẩn bị rất nhiều đồ cưới đấy."

"... Bà đây là chuẩn bị ép duyên sao?"

"Không, chỉ là tôi thấy ở quân khu bên này không có đối tượng tốt." Mẹ Lý nói. Mấu chốt là chức vị của chồng bà ta cao, những gia đình đó đều có chức vị thấp hơn chồng bà ta, bà ta cảm thấy rất chướng mắt.

Đương nhiên, mẹ Lý cũng không biết, người của quân khu cũng chướng mắt đứa con gái có chỗ nào tốt của bà ta.

Lý Quốc Lương nói, "Bà muốn tìm thì tìm ở quân khu bên này, tôi không có ý định đi tới thủ đô bên kia, bà cũng đừng nghĩ tới việc để nó qua bên kia nữa."

"Vì sao chứ?"

"Gần đây bên đó xảy ra nhiều chuyện, nếu như bà muốn tốt cho Ái Hồng, thì tìm cho nó nhà nào gần đây. Ít nhiều gì cũng có thể chăm sóc."

Mẹ Lý nghe ông ta nói như thế, cũng không còn lời nào để nói nữa.

... ...

Mùng bốn Giang Hồ đã đến tỉnh Giang Đông, Tống Đông Chinh đưa anh ta tới nhà họ Tống bên này. Lúc xế chiều, cha nuôi Giang Hồ cũng đã tới.

Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon, moa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận