Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh
Chương 652. Phiên ngoại 5
Sáng sớm mùng sáu, người nhà họ Tống phải đến hỗ trợ phòng tân hôn. Tô Du đi đến nhà họ Lý với tư cách là bạn thân của Lý Bình.
Lần này Lý Bình cũng không định tổ chức thật long trọng, từ ngày vào quân đội, tác phong của cô cũng ngày càng khiêm tốn, không thích bày biện quá đáng, cũng không thích đánh trống khua chiêng. Cho nên Tô Du cũng được xem như là bạn học duy nhất được Lý Bình mời.
Tô Du vừa đến, Lý Bình đã giới thiệu cô cho những bạn bè quen biết trong quân đội, đều đang giữ chức vụ trong quân khu tỉnh. Quan hệ thường ngày cũng khá tốt.
Mọi người đều biết rõ rằng Lý Bình vẫn luôn rất khiêm tốn, lần này bỗng dưng lại giới thiệu một người bạn với họ, thế nên họ cũng tỏ ra quan tâm đến Tô Du, cũng vui vẻ nhiệt tình chào hỏi cô. Sau khi biết rõ chức vụ của Tô Du, họ cũng biết rõ Lý Bình đang làm mối cho hai bên. Họ cũng cố ý trò chuyện thêm đôi ba câu, cũng trao đổi phương thức liên lạc của văn phòng mỗi người.
Xem như hai bên cũng đã có quan hệ sơ khai, còn sau này ra sao thì phải xem đôi bên chung đụng thế nào.
Lý Bình cũng không lo lắng việc đó, cô ấy tin rằng nếu như Tô Du muốn tạo dựng mối quan hệ với ai, tất nhiên cô cũng sẽ khiến cho họ tâm phục khẩu phục.
“Chị cả, mọi người đang nói chuyện gì thế?” Lý Ái Hồng chống gậy đứng ở ngay cửa hỏi.
Khách đến chơi mà chị cả không giới thiệu với cô ta, lại giới thiệu cho người ngoài.
Lý Bình nói, “Đang bàn chuyện công việc, em không hiểu nổi đâu.” Sau đó kéo Tô Du vào phòng riêng nói chuyện.
Những người còn lại đều là nam đồng chí, tất nhiên sẽ không đi vào cùng, cũng không ai đến bắt chuyện với Lý Ái Hồng.
Lý Ái Hồng cắn răng vào nhà ngồi, trong lòng cô ta đang cực kỳ bực bội.
Trong phòng, Tô Du đang giúp Lý Bình chuốt mi, sau đó đắp cho Lý Bình mặt nạ dưỡng da do cô làm, rồi thoa kem nền.
Sau khi đã sửa soạn xong, Tô Du cười nói, “Cuối cùng thì em cũng kết hôn. Sau này không biết đến bao giờ mới có thể gặp nhau.”
“Sau này chúng ta có thể thường xuyên trao đổi thư từ cho nhau, chị Tô Du à, thật sự em rất luyến tiếc chị.” Trong lòng Lý Bình có chút đau xót. Sau này khi cô ấy gặp khó khăn, sẽ không có ai mở đường chỉ lối cho cô ấy như Tô Du nữa cả.
“Luyến tiếc gì chứ, trên đời này không có bữa tiệc nào là không kết thúc cả. Hơn nữa, sau này truyền thông tin cũng dễ dàng hơn, khoảng cách như thế cũng chẳng đáng là bao. Thêm nữa, sau này có Giang Hồ đồng hành cùng em, em sẽ hạnh phúc thôi.”
“Vâng.” Lý Bình gật gật đầu, vươn tay ôm lấy Tô Du, “Chị Tô Du, cảm ơn chị.”
Nếu như không có chị Tô Du, thì bây giờ cô ấy cũng chẳng thể có được một thành tích như thế. Cũng không thể gặp và làm quen được với Giang Hồ. Cho dù có quen được với Giang Hồ, nhưng con người tự ti luôn luôn trốn trong chiếc mai rùa kia cũng chẳng thể nào có được tình yêu của Giang Hồ. Bây giờ tất thảy mọi thứ mà cô ấy có đều là nhờ chị Tô Du.
Tô Du cười vỗ vỗ lưng cô ấy. Trước đây cô cũng không ngờ sẽ có những thay đổi này.
Rất nhanh sau đó, Giang Hồ đã dẫn theo một vài đồng chí trẻ tuổi trong quân đội đến rước Lý Bình.
Hai người đều là người trong quân đội, tác phong cũng nhanh nhẹn dứt khoát nhiều, chẳng có náo loạn rước dâu, cứ vậy mà đi thẳng đến đơn vị đồn trú, sau đó cử hành hôn lễ trước mặt các binh sĩ lãnh đạo và cha mẹ hai bên.
Tô Du và Tống Đông Chinh nhìn cặp cô dâu chú rể này kết hôn và tuyên thệ trước mặt các vị chiến sĩ tại đây, cũng xem ngon lành.
Tô Du nói, “Ôi, thì ra kết hôn trong quân đội lại tốt như vậy.”
Tống Đông Chinh nhíu mày.
Tô Du nhìn anh, “Anh nghĩ thử xem, nếu như lúc đầu em quen một người quân nhân...”
“Dừng lại dừng lại, đã có con cả rồi, đồng chí Tô Du, em cũng đừng nghĩ đến những chuyện không có khả năng kia nữa.”
Tô Du thở dài, “Thật ra em chỉ suy nghĩ thôi mà.”
“Suy nghĩ cũng không được!” Tống Đông Chinh nhanh chóng nắm chặt tay cô, cảm giác như mình có hơi dữ, nên dịu giọng xuống, “Suy nghĩ cũng được thôi, nhưng em phải đổi khuôn mặt của chú rể thành mặt của anh.”
Sao anh có thể để vợ mình tưởng tượng kết hôn với người khác được chứ.
Tô Du phốc một tiếng rồi cười, “Quân nhân mới không hẹp hòi như anh đâu, em không tưởng tượng nổi anh trong thân phận người lính được, thôi, không nghĩ nữa.”
Tống Đông Chinh nhếch miệng cười, không suy nghĩ là tốt nhất.
Lý Bình và Giang Hồ vừa kết hôn được hai ngày thì vợ chồng Dư Xuân Hoa về lại Kinh Thị. Giang Hồ lập tức ở lại đây thêm hai ngày mới quay về Tây Nam.
Mà bên phía Lý Bình còn phải đợi đến hai tháng nữa mới có thể xuất phát, vậy thì phải chờ đến tháng năm.
Bởi vì đã kết hôn nên Lý Bình đã rời khỏi nhà họ Lý, chuyển đến gian phòng mà quân đội đã chuẩn bị cho cô ấy. Lâu lâu Tô Du cũng sẽ ghé qua thăm, trông thấy Lý Bình không bị ảnh hưởng đến tâm trạng bởi vì chia ly, lại cực kì ngưỡng mộ cô ấy.
“Chia xa có nghĩa là sẽ gặp lại lần sau, em đã giao ước với Giang Hồ rồi, mỗi lần chia xa, chúng em sẽ nghĩ đến hình ảnh gặp lại nhau trong tương lai, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều. Hơn nữa...” Khuôn mặt cô ấy ửng hồng, dường như có hơi xấu hổ, nhưng khi đối mặt với Tô Du, cô ấy cảm thấy có thể nói thêm đôi ba câu nữa, vậy nên nói tiếp, “Hơn nữa buổi sáng chúng em ai cũng bận rộn công việc, buổi tối khi về đến nhà, nhìn ảnh chụp của đối phương, đêm đến có thể mơ thấy đối phương, giống như là gặp nhau trong mơ vậy...”
Tô Du cảm thấy người trẻ tuổi thật biết cách chơi. Thế là cô mang theo ý nghĩ như vậy. Đến buổi tối về nhà mới nói cho Tống Đông Chinh nghe, để cho anh học hỏi một chút ấy mà.
Tống Đông Chinh nói, “Học gì chứ, anh cảm thấy anh của hiện tại đã rất tốt rồi, anh với em không bao giờ chia xa nhau đâu.”
Tô Du nói, “Lỡ như sau này bị thay đổi nơi công tác thì làm sao?”
“Vậy thì anh sẽ đi theo em, làm việc ở đâu cũng thế thôi mà.”
Tô Du rất hài lòng với đáp án này, thế nên cô nói: “Thế này đi, nếu như sau này chức vụ của em cao hơn anh, thì anh đi theo em, còn nếu chức vụ của anh cao hơn em, thì em đi theo anh.”
Tống Đông Chinh nói, “Vậy thì quá bất lợi với em rồi? Anh đã xuất phát trước em lâu như vậy.”
Tô Du nói, “Không sao cả, người chậm dù có bắt đầu sớm cũng không phóng quá xa đâu, em vẫn đuổi theo được.”
“...”
Tống Đông Chinh bế con gái lên chơi đùa, không nói chuyện với vợ nữa. Kết quả là con gái giơ bàn tay trắng nõn lên đẩy mặt anh sang một bên, sau đó vươn tay về phía Tô Du.
“A, a, a...”
Tô Du đắc chí ôm bé con sang, kết quả bé con lại chui vào trong ngực cô lộ rõ vẻ thèm ăn. Trông thấy con gái như thế, cô đành cam chịu số phận vén áo lên đút sữa cho con.
Tống Đông Chinh chăm chăm nhìn theo, nuốt nước miếng, nghiêng đầu qua, “Cô gái nhỏ này không nghe lời, còn dám đẩy mặt của anh.”
Tô Du nói, “Sau đó thì sao?”
“Anh phải phạt con bé, không cho con bé uống nhiều như thế.” Vì vậy anh trực tiếp nghiêng đầu qua giành ăn với con gái.
Tô Du đen mặt đẩy ra, Tống Đông Chinh lại chờ thời cơ tiếp tục nghiêng đầu sang. Dường như Viên Viên biết ý định của cha mình, lập tức vươn tay bảo vệ thức ăn.
Tất nhiên là Tống Đông Chinh không dám làm những chuyện làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục như thế này trước mặt con gái mình, chỉ là anh chợt cảm thấy dáng vẻ bảo vệ thức ăn của con gái mình cực kì đáng yêu, không nhịn được mà tiếp tục đùa giỡn cô bé, miệng anh còn hò hét, “Cha muốn ăn cha muốn ăn, cho cha ăn. Cha ăn sạch rồi...”
Viên Viên tiếp tục quơ quơ bàn tay bé nhỏ, chiếc miệng nhỏ đang hò hét gì đấy không thể nghe rõ, hình như đang đe doạ gì đó.
Tô Du nhìn hai cha con ngốc nghếch này, không nhịn được cười.
..................
Tô Du tính thời gian, kêu Tô Tiểu Chí chuẩn bị một ít đồ kết hôn, mặc dù trong bộ đội đã có đủ nhưng Tô Du cảm thấy mình với tư cách là chị cả của Tô Tiểu Chí, cũng phải chuẩn bị một chút. Dù sao trước đây tiền lương của Tô Tiểu Chí đều đưa cho cô giữ cả mà.
Sau khi mua xong những món cần thiết, số tiền thừa lại, Tô Du gửi chung với số tiền trước kia của Tô Tiểu Chí sang, để cho bọn họ có thể trải qua cuộc sống tạm ổn ở Tây Nam. Sẵn tiện còn viết thư cho Tô Tiểu Chí, kêu cậu khi kiếm ra tiền thì không cần gửi về nhà nữa, giữ lại đôi chút để sinh hoạt, đưa cho Lâm Hiểu Quang quản lí cũng được, hay là cả hai cùng quản lí cũng được. Đương nhiên, dù ai là người quản lí thì cũng phải giúp đỡ và tôn trọng đối phương.
Khi Tô Tiểu Chí nhận được thư và số tiền kia, cảm động đến mức khóc chảy cả nước mũi.
Cậu biết rõ, lúc trước đại ca kết hôn đã vơ vét toàn bộ số tiền tích góp của chị cả, bây giờ đến cậu kết hôn, chị cả lại gửi nhiều tiền và đồ đạc đến đây như vậy. Đều do cậu và anh hai làm liên luỵ chị cả.
Cậu hoàn toàn quên mất trong số tiền này có một phần tiền là trước đây cậu đưa cho Tô Du.
“Hiểu Quang, chị cả đối xử với anh thật tốt. Anh không thể nhận số tiền đó được, anh phải tiết kiệm nó, sau này sẽ gửi lại cho chị cả. Anh với tư cách là một thằng đàn ông, sao có thể xài tiền của chị cả chứ?”
Lâm Hiểu Quang đồng ý, cô ấy cũng không muốn xài tiền của chồng chị cả: “Em ủng hộ anh!”
“Đợi đến khi thành hôn anh sẽ gửi tiền về, sao có thể nhận tiền của chị cả được chứ, không thể nhận được. Cũng không thể gửi những món đồ này về khơi khơi được, cũng phải tiện tay mua thêm vài món đồ gửi về cho chị cả luôn. Ừm, được rồi, vậy thì đợi sang năm Viên Viên tròn một tuổi sẽ gửi về cho chị cả, vậy thì chị cả cũng chẳng thể gửi lại cho anh, anh thật là thông minh quá đi!”
Lâm Hiểu Quang cũng gật đầu lia lịa, “Đúng vậy!”
“Chị cả nói từ nay về sau em sẽ quản lí tiền lương, vậy anh sẽ đưa tiền lương của anh cho em quản lí.”
Lâm Hiểu Quang cảm động không thôi, khuôn mặt đỏ bừng lên, “Ừm, em chắc chắn sẽ quản lí số tiền của chúng ta thật tốt.”
Tô Tiểu Chí lại nói tiếp, “Nhưng chị của anh nói rằng, giữa vợ chồng phải giúp đỡ tôn trọng lẫn nhau. Vậy thì anh sẽ quản lí tiền lương của em.”
Lâm Hiểu Quang ngây người, cảm thấy cũng có lý thật. “Được, cứ làm như vậy đi!”
Trông thấy Lâm Hiểu Quang săn sóc như thế, Tô Tiểu Chí cảm thấy tràn đầy hy vọng với cuộc sống hôn nhân trong tương lai, hiếm khi lại lãng mạn một trận, kéo tay Lâm Hiểu Quang rồi nói, “Chúng ta phải trở thành một đôi đồng chí cách mạng tương thân tương ái, để phía chị cả yên tâm.”
“Tiểu Chí, em nghe theo anh.” Lâm Hiểu Quang cảm động dựa vào người cậu ta.
Thế nên buổi chiều, mỗi người đến đơn vị của riêng mình báo rằng sau này tiền lương của đôi bên gửi đến tài khoản của đối phương.
Bệnh viện quân đội và quân khu hậu cần: “...” Người trẻ tuổi hiện may rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Tháng tư cũng là lúc Tô Tiểu Chí và Lâm Hiểu Quang kết hôn, hai người kết hôn trong khu quân đội Tây Nam.
Người tham gia hôn lễ bao gồm y tá trong bệnh viện và bộ đội quân nhân. Cảnh tượng vô cùng ấm áp.
Tô Tiểu Chí vui vẻ cười ngây ngô, dưới sự dạy dỗ của người lãnh đạo quân đội, rốt cục cũng đã có một chút ý thức trách nhiệm của một người sắp trở thành chồng của người ta.
Điều tiếc nuối duy nhất của cậu là, nếu như chị cả ở đây thì được rồi. Chị cả chắc chắn sẽ dịu dàng dạy dỗ cậu.
Khi rời khỏi nhà, cậu mới thật sự cảm nhận được rằng khoảng thời gian bị chị cả dạy dỗ kia mới thật sự là khoảng thời gian thoải mái nhất và hạnh phúc nhất.
Sau này khi cậu có con rồi, nhất định sẽ dạy dỗ con cậu như thế.
“Tiểu Chí, anh đang suy nghĩ gì thế?” Cô dâu đã rửa mặt xong, ngồi bên cạnh cậu, khuôn mặt ửng đỏ hỏi.
Tô Tiểu Chí nói, “Anh đang nghĩ về chuyện sinh em bé.”
Lâm Hiểu Quang đỏ mặt, “Đáng ghét, sao anh lại nói thẳng thừng ra vậy?”
“... Sao lại không thể nói chuyện này chứ?” Tô Tiểu Chí hiếu kỳ hỏi.
Lâm Hiểu Quang dứt khoát lên giường nằm, quay lưng về phía Tô Tiểu Chí, cậu nhìn thoáng qua mới kịp phản ứng, cậu phải ngủ cùng Lâm Hiểu Quang...
Ngủ thế nào cơ? Cậu tranh thủ thời gian xem cuốn sách nhỏ mà chiến hữu đã đưa cho mình trước khi kết hôn.
Sau khi xem xong, cậu đỏ mặt tắt đèn, sau đó chui vào chăn.
Trong chăn lập tức truyền đến giọng nói của Lâm Hiểu Quang, “Làm gì vậy...”
“Động phòng đấy, trong sách có viết... Hiểu Quang, sinh em bé cho anh đi... Anh sẽ dạy nó...” Dạy cho nó thông minh giống như cậu vậy!
Tô Tiểu Chí kết hôn, Tô Du cũng không quá quan tâm đến bên kia, theo cô, người đàn ông đã có gia đình đều là người phải biết tiến tới.
Năm mới đến, công việc cũng bắt đầu lu bu bận rộn cả lên. Năm nay ở tỉnh không có công trình lớn gì. Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, tác phong của người lãnh đạo tỉnh cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, hoàn toàn chấp hành công tác theo tài liệu văn bản của cấp trên đưa xuống.
Từ đầu năm mới đến giờ Tô Du vẫn luôn chú ý đến công việc của bộ truyền thông, tất nhiên cũng đã xem qua các loại báo chí do các toà soạn báo trong tỉnh phát hành.
Trông thấy một số bài báo so sánh cấp tiến, trong lòng Tô Du cũng nhận ra được chuyện này rất nguy hiểm.
Vậy nên cô cầm tờ báo đi tìm phó thị trưởng Khâu.
Sau khi phó thị trưởng Khâu nghe nói về tình hình hiện tại xong, nghiêm túc nói, “Cô đang lo lắng ngôn luận này sẽ dẫn đến một vài vấn đề?”
Tô Du gật đầu, “Năm ngoái tư tưởng chính của bộ truyền thông của chúng ta rất phù hợp với sự sắp xếp của phía trên, nhưng mà không quản lí nghiêm khắc như vậy với các toà soạn báo phía dưới.”
Phó thị trưởng Khâu nói, “Đây cũng là chuyện bất khả kháng, cũng không thể bắt ép người ta không được viết như vậy nữa được.”
Tất nhiên là Tô Du cũng biết chuyện này, cô cũng chẳng định cấm cản cái gì, mà chỉ đề nghị, “Tôi cảm thấy chúng ta nên thử đề nghị phía bộ truyền thông nên định kỳ quy định hoạt động yêu cầu bản thảo với các toà soạn báo, như vậy thì các bài báo trên tờ báo đều trong phạm vi bản thảo mà chúng ta yêu cầu.”
“Biện pháp như vậy, Tiểu Tô, có vẻ như cô đã quan tâm đến vấn đề này từ trước rồi, rất tốt.” Phó thị trưởng Khâu gật đầu. “Cứ dựa theo cách của cô đi, làm một phương án áp dụng cụ thể cho tôi xem thử, nếu như có thể thực hiện được, tôi sẽ kêu bộ truyền thông bắt đầu thực hiện.”
Tô Du nghe vậy, lập tức vui vẻ gật đầu, “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”
Trên thực tế, phương án cũng đã làm xong xuôi từ sớm rồi, Tô Du chỉ cần kiểm sơ lại là xong. Cô có thói quen chuẩn bị xong hết mọi chuyện trước khi muốn làm chuyện gì nên cô cũng đã viết xong bản đề nghị mà phó thị trưởng Khâu nói đến. Nhưng cô cũng không để cấp trên cảm thấy cô đang nắm giữ tất cả mọi chuyện, cho nên cũng vờ vịt viết một ngày một đêm.
Ngày hôm sau, tinh thần sáng láng đưa cho phó thị trưởng Khâu xem.
Phó thị trưởng Khâu phát hiện, trong phương án này của Tô Du cũng đã quy định ra các chủ đề hoạt động của bản thảo yêu cầu mà toà soạn báo cần làm trong một năm sắp tới.
Hơn nữa rất rõ ràng đều là chủ đề tư tưởng cách mạng nồng nặc.
Ông nhìn về phía Tô Du đang thành thật đứng đó chờ lệnh, suy đoán có lẽ Tô Du đã nghe được tin tức gì, hoặc là đánh bậy đánh bạ.
“Rất không tệ, làm cực kì tốt.”
Tô Du cười nói, “Là do công việc trước đây tôi thường làm khi còn trên ghế nhà trường, trạm radio khi đó, còn có cả bản thảo mà nhà trường yêu cầu, đều do chúng tôi xử lý. Tôi có kinh nghiệm từ trước rồi.”
Cô cố gắng đẩy năng lực của mình gần hơn với bộ truyền thông. Để cho phó thị trưởng Khâu biết rằng, cô không chỉ là một người thư ký ưu tú, mà cô còn có thể đảm nhiệm vài loại công việc chuyên trách, ví dụ như làm truyền thông, dẫn dắt tư tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận