Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 656. Phiên ngoại 9

Chương 656. Phiên ngoại 9


Mặc kệ là vì cha vợ của thị trưởng Hứa, hay vì sự ổn định trong thành phố, bí thư Trần và Tống Đông Chinh cũng chẳng định làm gì với thị trưởng Hứa.

Nhưng điều này không có nghĩa là họ không chú ý đến những việc thị trưởng Hứa đã làm, cho dù ông ta không làm, vợ ông ta cũng làm không ít. Mấy năm nay dưới sự chú ý của những người có quyết tâm, rất nhiều chuyện đã có bằng chứng cả rồi.

Bình thường không ai so đo, thì xem như chẳng có chuyện gì lớn. Nhưng vào những lúc nhạy cảm như thế, chỉ cần tùy tiện lấy ra một bằng chứng, thì có thể mang tội đục khoét xã hội rồi.

Vì thị trưởng Hứa chê làm chưa đủ nghiêm, vậy để ông ta trải nghiệm sau khi làm nghiêm một chút sẽ có lợi ích gì đi.

Nếu không, không biết bao nhiêu người sẽ bị liên lụy nữa.

Không dễ gì bình tĩnh như thế, nếu để một con sâu làm rầu nồi canh hại, thế thì thiệt thòi lớn rồi.

Sau khi thị trưởng Trần và Tống Đông Chinh đến tỉnh để báo cáo chuyện này, bí thư Lương lập tức đưa ra chỉ thị quan trọng, phải trừng trị những con sâu làm rầu nồi canh này.

Cũng không cần bên phía Tô Du giải quyết, tỉnh đã trực tiếp đưa ra chỉ thị, xác định những phần tử xấu phá hoại sự ổn định xã hội và đục khoét nền tảng xã hội, sẽ bị cách chức.

Đây cũng có thể coi là nể mặt cha vợ ông ta, không làm đến cùng. Nếu để tổ chức bên phía Tô Du xử lý, thì tất cả sẽ chạy một vòng trên đường cho người ta xem.

Để ngăn chặn thị trưởng Hứa ra ngoài làm loạn bậy bạ, nên đã trực tiếp gửi ông ta đến nông trại cải tạo rồi. Ông ta thích cải tạo như thế, vậy thì cứ để ông ta tham gia lao động đi. Đây cũng không phải là nông trại làm thực nghiệm, mà là nông trại đúng nghĩa cải tạo mấy phần tử xấu như thế.

Vợ của thị trưởng Hứa nhìn thấy chồng mình bị bắt đi, đột nhiên làm ầm ĩ một trận, người dẫn đầu nói: “Nếu các người còn gây loạn nữa, thì đi cùng luôn đi.”

Hứa Lệ Lệ kéo mẹ cô ta lại, không để bà ấy quậy nữa.

“Đừng lo, các người đừng lo, đi tìm cha.” Thị trưởng Hứa gào lên, sau đó bị người ta đưa đi.

Vợ của thị trưởng Hứa lau nước mắt, cùng con gái vội vã chạy đến đại viện của tỉnh.

Kết quả còn chưa bước vào cửa, đã bị anh trai bà ta đuổi ra ngoài.

Gia đình vợ của thị trưởng Hứa là gia đình cán bộ, nhưng anh trai của bà ta không đủ bản lĩnh để tiếp quản, cho nên đã tìm một công việc trong Cục Công an Vũ trang. Chuyện bắt người lần này, lãnh đạo cấp trên cũng đã tìm ông ta bàn qua, cho nên, ông ta biết lý do tại sao em rể của mình bị bắt đi.

Chính vì biết cho nên mới càng căm giận em rể của ông ta.

Người ta đều muốn tốt đẹp, em rể của ông ta cũng tốt, chỉ mong sao mọi người đều không tốt. Lần này thì hay rồi, đắc tội nhiều người như thế.

Trước giờ cứ tưởng là người có đầu óc, kết quả khi lên thành phố dựa vào mối quan hệ của cha vợ mà bắt đầu tự cao tự đại, đủ cánh rồi, chuyện lớn như thế cũng không thương lượng với gia đình mà tự mình làm bậy.

Còn em gái ông ta nữa, từ nhỏ đã mỏng manh yếu ớt, gả cho người ta cũng không biết thu nén lại, lần này thì hay rồi, để người ta nắm cán.

Làm thành như bây giờ, chỉ còn biết tự mình chịu thôi. Bọn họ bây giờ bị liên lụy bản thân còn khó bảo vệ, còn có ai lo nỗi chuyện này chứ.

"Em và Lệ Lệ về đi, lần này coi như tốt rồi. Đồ đạc của gia đình đều còn, không bị sung công. Ngoài kia tình trạng giống như các người không chỉ là bị bắt thôi đâu, mà còn bị tịch thu tài sản. Các người cũng nên biết cách hài lòng đi. Hơn nữa, em và Lệ Lệ không bị liên lụy, còn có thể sống ở thành phố. Nếu đổi lại là người khác, thì đã bị bắt đi cải tạo rồi.”

"Anh, anh không thể không lo được, đó là em rể anh mà!"

"Không phải anh không lo, mà là lo không nỗi. Nếu không lo, thì bây giờ ông ta đã bị diễu hành trên đường rồi. Em cũng đừng tới tìm cha nữa. Cha đã lớn tuổi rồi, ông ấy vì chuyện của các người mà đã dùng hết mối quan hệ, bây giờ người ta cũng đều trách ông ấy. Thể diện cả đời của cha đều bị các người vứt sạch sẽ rồi.”

Nói xong liền đóng cửa nhà họ Lý lại.

Vợ của thị trưởng Hứa lại đến đập cửa, những người bên cạnh nghe tin cũng chạy ra xem. Nhìn thấy họ đến liền chán ghét đóng cửa lại.

Bà ta cũng cần thể diện mà, thấy tình hình như này, chỉ biết lau nước mắt rồi đi ra ngoài.

Hứa Lệ Lệ đỡ mẹ cô ta đi ra ngoài: “Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Không sao, là có người hại cha con. Lệ Lệ, chúng ta không thể không lo cho cha con được, chúng ta đi vào tỉnh hỏi thử, nhất định phải làm rõ chuyện này. Mấy năm nay cha con bỏ ra nhiều như thế, không có công lao cũng có khổ lao, bọn họ không thể đối xử ông ấy như vậy, không thể!"

Hai mẹ con lại đến tỉnh, kết quả cũng không vào được cửa lớn. Những người gác cổng đều biết bà ta, nhìn thấy bà ta đến sắc mặt liền khó chịu.

Người gác cổng đương nhiên không biết sự thật chuyện thị trưởng Hứa bị bắt, nhưng chỉ riêng tội chứng đã khiến người ta xem thường. Sử dụng của công, của công đó từ đâu ra chứ, chẳng phải là đồ của lão bá tánh sao.

Đúng là loài đỉa hút máu người dân, còn mặt mũi đến gây sự, bị bắt là đáng!

Hai mẹ con không còn cách nào khác, đành phải đợi ở cổng.

Kết quả là đợi đến trưa, cũng không thấy các vị lãnh đạo đi ra. Nhưng Tô Du còn phải về trông con, nên tan làm liền đi ra ngoài.

Đối với người khác mà nói, bây giờ cô cũng được coi là người có quyền nhất cả tỉnh, lúc đi ra, ông gác cửa cười tươi như hoa chào cô.

Tô Du cũng hòa nhã chào lại. Trước giờ cô chưa từng xem thường những người bình thường. Đôi khi thành công hay thất bại của nhiều việc lớn lại nằm ở những con người bình thường này.

Chẳng hạn như lần này cô có thể nắm bắt được động tĩnh của những phần tử gây rối nhanh như thế cũng là nhờ có người trong xưởng báo tin cho cô.

"Tô Du!"

Vừa bước ra, cô đã nghe thấy tiếng có người gọi mình. Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hứa Lệ Lệ.

Kể từ khi tốt nghiệp, cô đã không gặp Hứa Lệ Lệ. Chỉ nghe nói Hứa Lệ Lệ được phân vào làm việc ở cục Tuyên truyền của thành phố. Dù gì thì cô ta cũng là sinh viên đại học, cũng đã làm lên được vị trí trưởng phòng.

Lúc này, Hứa Lệ Lệ buộc tóc đuôi ngựa, hai mắt sưng đỏ, thoạt nhìn như vừa mới khóc.

Tô Du biết chắc chắn là vì chuyện của thị trưởng Hứa. Thế là cũng nhẹ giọng nói: “Bạn học Hứa Lệ Lệ, đã lâu không gặp. Nghe nói ở đơn vị cô làm việc rất tốt. Sau này có cơ hội ăn một bữa đi, bây giờ tôi còn phải về nhà trông con.”

"Tô Du, Tô Du, cô đưa tôi vào trong đi.”

“Đừng nhờ cô ta!” Vợ của thị trưởng Hứa chạy tới, hất Tô Du ra nói: “Chuyện này đều là do chồng cô ta làm ra, đừng tưởng chúng tôi không biết, đều là do Tống Đông Chinh các người giở trò.”

Vốn dĩ Tô Du còn nể mặt từng là bạn học của nhau, nên sắc mặt cũng không đến mức ra vẻ khó chịu, bây giờ thấy bọn họ công kích Tống Đông Chinh, bỗng chốc trở nên lạnh lùng nói: “Lão Tống nhà tôi làm trò gì chứ? Ép mấy người làm những chuyện bậy bạ? Hay là ép các người phải ngồi xe buýt? Bản thân làm sai còn không cho người ta nói, bà Hứa, bà cũng hung hăng quá nhỉ. Bà có biết, tư tưởng như thế này của bà, bây giờ sẽ bị chỉ trích không. Nhà các người sử dụng của công hình như là ý của bà nhỉ, theo lý mà nói bà cũng phải chịu xử lý. Nếu bà không hài lòng với kết quả hiện tại, thế thì tôi có thể giúp các người xin xét xử lại một lần nữa!"

Hứa Lệ Lệ lo lắng nói: “Tô Du, cha tôi thật sự vì những chuyện này sao, chúng tôi sửa đổi không được sao? Chúng tôi sẵn sàng bồi thường, sau này cũng không tái phạm nữa.”

Tô Du nhìn Hứa Lệ Lệ và nói: “Bạn học Lệ Lệ, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định, là do pháp luật quyết định. Nếu theo như cô nói vậy, luật pháp chẳng phải sẽ trở thành vật trang trí sao. Mọi người làm sai đều phải chịu phạt cho hành vi của mình. Bây giờ các người về đi, đừng gây sự nữa. Chuyện này có tìm ai cũng thế thôi. Tốt nhất cô nên trân trọng công việc hiện tại của mình đi.”

Nói rồi, cô quay người rời đi.

Cô cũng chẳng có giao tình gì với nhà này, nên không cần bận tâm quá nhiều. Nói đến mức này cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi, nếu còn gây tiếp, bên bí thư Lương không phải mấy người ăn chay.

Nhìn thấy Tô Du rời đi, Hứa Lệ Lệ kéo vợ của thị trưởng Hứa đang chuẩn bị xông tới lại: “Mẹ, đừng gây nữa. Chúng ta nghĩ cách khác đi.”

Trong lòng cô ta ít nhiều có phần sợ hãi Tô Du. Cô ta và Tô Du làm bạn cùng lớp hai năm, đã biết rất rõ về Tô Du. Những lời Tô Du nói đều rất có lý.

Tô Du đã nói vậy, thì tình hình cũng chắc chắn là như vậy. Càng làm sự việc sẽ càng rối.

Vợ của thị trưởng Hứa bắt đầu khóc: “Đều là do những người này hại cả, đều là do bọn họ hại. Bọn họ không muốn nhìn thấy gia đình chúng ta tốt đẹp.”

Không dễ gì bà ta mới thoát khỏi cuộc sống khó khăn. Không dễ gì chồng bà ta mới có được vị trí này, sao lại trở thành như thế?

Tô Du còn tưởng lời nói của mình ít nhiều cũng có chút tác dụng, nhưng trưa hôm sau nghe Tống Đông Chính báo tin, cấp trên đã cho điều tra lại chi tiết từ đầu đến cuối chuyện này, vợ của thị trưởng Hứa cũng tham gia vào trong, cũng là tội phạm, cho nên cũng phải chịu xử phạt.

"Còn Hứa Lệ Lệ thì sao?"

"Điều xuống huyện dưới. Người bên thành phố cũng đã có ý kiến từ lâu rồi.”

Tô Du cảm thấy kết quả như thế này cũng tốt, nếu là ở các tỉnh khác, tình trạng nhà họ Hứa như thế này, Hứa Lệ Lệ sẽ không thể tiếp tục công việc. Bây giờ chỉ cần cô ta làm việc chăm chỉ, sau này cũng không đến nỗi tệ.

Tình hình thành phố Giang Đông lại thay đổi. Tống Đông Chinh nghiễm nhiên thế chỗ thị trưởng Hứa.

Cuối năm, Tô Du cũng bận rộn hơn trước đây.

Tổ chức của cô ấy đã suốt ngày điều tra và xử lý những vụ trộm vặt ở các nơi, đả kích phần tử phong kiến, loại bỏ thế lực gia tộc. Ví dụ, cấm chỉ những gia đình nông thôn không cho phép góa phụ tái hôn, và cũng phải bắt tóm hết những người giống như thị trưởng Hứa.

Hơn nữa, còn phải tập huấn định kỳ, mỗi ngày đều phải ngồi xe chuyên dụng đi khắp nơi thị sát tình hình.

Khi tết ông Táo, Tô Du phải kéo một xe vật tư đến nông trại trong núi.

Cả năm nay cô cũng thường xuyên đến thăm bọn họ, vì vậy hai bên đều rất thân thuộc, đặc biệt trong đó còn có giáo viên và hiệu trưởng ở trường cũ của cô.

Hết cách rồi, bối cảnh chính trị của bọn họ thực sự rất phức tạp, cũng may môi trường ở đây rất tốt, sau khi các giáo viên này đến đây, lặng lẽ nghiên cứu học tập, sống cuộc sống nông thôn, tinh thần đương nhiên vẫn rất tốt.

Người gác cổng vào trang trại là người trong bộ phận vũ trang, những người này do bạn bè ở quân khu tỉnh bố trí. Bình thường người khác cũng không dám qua đây. Người gác cửa là cha của thư ký La Vệ của Tống Đông Chinh, cũng là ông La lsuc đầu làm gác cổng ở chính phủ huyện Kim Hà.

Thấy Tô Du đi tới, ông ta mỉm cười tít mắt, lập tức lấy chìa khóa trong túi quần ra mở cửa cho Tô Du.

"Ây da cô đến rồi à. Tôi đếm ngày cũng đã đến lúc rồi.”

Tô Du cười nói: “Sắp đến Tết rồi, qua đây xem mọi người thế này. Gần đây sao rồi?"

Ông La nói: “Vẫn tốt, chỉ là học hỏi trồng trọt không thành công lắm, nói muốn trồng khoai lang mới, kết quả trồng ra củ nhỏ, nhưng ăn rất ngọt. Những thứ khác cũng khá tốt, cũng không có người tới. Có người nhà đến thăm, tôi không cho vào, chỉ cho người bên trong ra gặp mặt thôi. Mọi thứ đều rất ổn.”

Tô Du cười nói: “Vẫn là làm phiền chú rồi, nơi này không náo nhiệt như trong huyện.”

Ông La cười: “Tôi là người đã nghỉ hưu. Chỗ này cũng tốt. Cả ngày được ăn được uống, cũng rất sạch sẽ. Bên trong còn có thủ trưởng, chúng tôi thường nói mấy chuyện cách mạng trước đây, chẳng cảm thấy nhàm chán chút nào. "

"Vậy thì tôi yên tâm rồi. Được rồi, tôi vào trong nói chuyện với mọi người trước, quay về tỉnh thành tôi sẽ bảo La Vệ trở về thăm mọi người.”

Nghe được lời này của Tô Du, ông La càng vui hơn. Con trai ông ta hiện giờ đi theo thị trưởng Tống rất là có tiền đồ, nhà họ La bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ có được ngày này. Bây giờ cái gì cũng tốt, ông ta cảm thấy rất hài lòng.

Khi Tô Du bước vào nhà, mọi người đang tranh luận không ngừng về số khoai lang trồng được lần này. Những người trước đây chưa từng trồng trọt, coi như là đổi nghề giữa chừng. Những tư liệu mà Tô Du tìm tới, bọn họ cũng chỉ là lý luận suông, kết quả lại bắt đầu tranh luận cùng với những lão đồng chí nông dân ở đây.

Nhìn thấy Tô Du đã đến, bọn họ còn định để Tô Du phân xử, Tô Du mỉm cười ăn một miếng khoai lang, cảm thấy rất là ngọt.

“Ngọt có ích gì, có thể no bụng sao.” Một người đàn ông mặc quân phục cũ nói.

Tô Du nói: “Đúng là phải lấp đầy bụng, nhưng ngọt cũng là ưu điểm. Nếu có thể bán sang tỉnh ngoài, cũng được coi là đặc sản. Mấy năm nay ăn trái cây cũng không tiện, nếu có thể chăm chút thêm loại giống này, chúng ta có thể đem ra ngoài bán như trái cây cũng tốt.”

Nghe vậy, các lão giáo sư lập tức vui mừng.

Đây đều là thành quả nghiên cứu của họ.

Thấy mọi người vui vẻ, Tô Du lại chuyển chủ đề: “Tuy nhiên, nếu có thể tăng sản lượng lên là tốt nhất. Nếu sản lượng thấp, giá cả chắc chắn sẽ cao. Những người mua được người ta đều đi mua trái cây hết rồi."

“Có lý.” Một giáo sư từ học viện nông nghiệp lập tức gật đầu.

Các giáo sư khác cũng cảm thấy Tô Du nói rất có lý.

Thế là, cuộc tranh luận của bọn họ cũng được giải quyết êm đẹp.

Tô Du cũng bắt đầu kiểm tra lại tình hình học tập của bọn họ. Làm nghiên cứu cũng cần học tập tư tưởng mới. Đối với những người làm học thuật mà nói, học tập là một chuyện rất dễ dàng. Những gì Tô Du yêu cầu họ học, bình thường mọi người đều chẳng mất nhiều thời gian thì đã học xong hết. Nếu không phải Tô Du nói không cần viết luận văn, thì không chừng bọn họ đã có thể viết ra một đống báo cáo học thuật rồi.

Đương nhiên, không viết báo cáo cũng tốt, bọn họ có thêm nhiều thời gian để học những thứ mới.

Chẳng hạn như, làm thế nào để trồng được loại khoai lang vừa có sản lượng cao lại vừa ngon. Đây chính là lương thực của bọn họ, tất nhiên là phải được chú trọng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận