Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 658. Phiên ngoại 11

Chương 658. Phiên ngoại 11


Tết bên nhà lão Tống năm nay cũng sôi động. Cô bạn nhỏ có tên là Tống Nhất Đồng, tên mụ là Viên Viên đã được hơn hai tuổi rồi. Người lại hiếu động, biết chạy biết nói, suốt ngày chạy lung tung khắp nhà. Khiến cho cả nhà rộn rã tiếng cười. Nhưng vì quá quậy phá nên mẹ Tống và cha Tống lúc nào cũng phải dòm ngó cô bé, sợ đập thứ này đúng thứ kia.

Trong bữa cơm giao thừa, cháu bé chơi mệt nên dựa vào người mẹ Tống và đòi mẹ Tống đút cho ăn.

“Bà nội cũng cần ăn cơm với chúng ta, tự mình ăn đi.” Tô Du liếc mắt nhìn, Viên Viên co rụt lại, sau đó bĩu môi ngồi trên chiếc ghế nhỏ dành cho cô rồi tự ăn.

“Mẹ xấu.” Viên Viên không vui nói.

“Con nói cái gì?” Tô Du nghiêm túc nhìn cô bé.

Viên Viên: “...” Sợ đến run bần bật.

“Không có gì, con gái nói mẹ rất tốt.” Tống Đông Chinh ở một bên bênh vực nói, không thể để con gái nhà mình chịu uất ức được. Đương nhiên cũng không chọc tức vợ mình là được rồi.

Mẹ Tống lên tiếng khuyên giải: “Tô Du, đừng khắt khe với con cái như vậy.”

Tô Du cười với mẹ Tống và nói: “Mẹ, nó không còn nhỏ nữa, các người không thể chiều nó mãi được. Trẻ con phải được dạy dỗ từ nhỏ, nếu không sau này sẽ sinh tính hư hỏng. Những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong một gia đình như chúng ta không thể hư được.” Nếu không, sẽ là hại người hại mình.

Nghe Tô Du nói như vậy, mẹ Tống cũng không tiện nói nhiều. Suy cho cùng, thời nào lo thời đó, người già như bọn họ bây giờ chỉ có thể yêu thương con cháu, còn việc dạy dỗ bọn trẻ vẫn nghe theo mấy thanh niên bây giờ vẫn hơn.

Hơn nữa, Tô Du cũng rất biết cách dạy con, trông con cháu nhà họ Tô ai nấy cũng rất xuất sắc.

Tô Du nhìn dáng vẻ không vui của con gái rồi cố ý nói với Tống Đông Chinh: “Đồng chí Đông Chinh, chúng ta mau ăn đi, ăn xong rồi ra ngoài xem phim, cha mẹ cũng đi, dù sao ai không ăn tối xong thì không được đi.”

Viên Viên lập tức nghiêng cái thân bé tý tới hỏi: “Phim là cái gì?”

"Chính là cái mà trên tường xuất hiện rất nhiều người đó. Mùa xuân năm nay có thể xem xiếc khỉ.”

Nghe vậy, hai mắt Viên Viên sáng lên, lập tức cầm lấy thìa bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Đừng thấy con còn nhỏ, thật ra tinh như quỷ, cũng rất ranh ma.

Tô Du đôi khi cũng rất tò mò, tại sao một đứa nhỏ lại có thể có nhiều suy nghĩ như vậy. Bây giờ bọn họ nói chuyện vòng vo, vậy mà lại có thể nghĩ ra được nhiều như thế.

Nhìn thấy cháu gái nhà mình bị mẹ của nó lừa mà ngoan ngoãn ăn cơm, cha Tống và mẹ Tống đều cười tít mắt.

Con bé này nên để mẹ nó chăm thì tốt hơn.

Vì tưởng được đi xem phim nên Viên Viên là người ăn nhanh nhất nhà. Cái bát nhỏ của cô bé ăn đến sạch sẽ, những hạt cơm dính trên mặt cũng dùng yếm lau sạch. Sau đó trở mình nhảy xuống ghế chạy vào nhà tắm rửa tay. Mẹ Tống thấy không an tâm, vội vàng đi theo sau, cười nói: “Đứa nhỏ này quen nếp hơn rồi đấy.”

Bình thường Tô Du rất quan tâm đến khả năng tự làm việc của cô bé, đừng thấy con bé còn nhỏ, có rất nhiều thói quen đã được hình thành rồi, chẳng hạn như rửa tay trước khi ăn, rửa tay súc miệng sau khi ăn, đại loại vậy.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Du và Tống Đông Chinh cũng coi như là nói được làm được, dẫn bé con ra ngoài chơi.

Vừa ra khỏi nhà, Tống Đông Chinh đã bế đứa nhỏ lên cổ mình ngồi.

Tô Du cũng mỉm cười nhưng không nói gì. Trong cuộc sống không được nuông chiều quá, nhưng sự yêu thương chiều chuộng đáng được nhận thì vẫn phải cho. Chẳng hạn như, bình thường Tống Đông Chinh thích làm ngựa cho con gái cưỡi, cô cũng sẽ không cản. Dù sao thị trưởng Tống không cảm thấy mất mặt, người làm mẹ như cô cũng không nên xấu tính quá.

“Mẹ, cao quá!” Viên Viên vỗ tay cười.

Bởi vì trong khoảng thời gian đặc biệt này, rất nhiều lễ kỷ niệm đã không còn nữa, cũng không được phép đốt pháo, trên đường ngoại trừ có nhiều người hơn một chút, cũng không có mùi vị của năm mới.

Thậm chí không có ngày phép năm nên bây giờ nhiều đơn vị vẫn tiếp tục hoạt động. Rạp chiếu phim cũng không vì tết Nguyên Đán mà dừng kinh doanh.

Sau khi một nhà ba người mua vé, Tống Đông Chinh đi mua đồ ăn vặt cho cô bé. Sau đó một người bế đứa trẻ, người kia cầm đồ ăn vặt cùng nhau đi vào bên trong, vừa định bước vào rạp chiếu phim, Tô Du đã nhìn thấy người nhà mình rồi.

Tô Lâm vừa nói vừa cười với một đồng chí nam trẻ tuổi, coi bộ cũng đang quen nhau rồi đây.

Tô Du suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không ra mặt. Cô giả vờ như không nhìn thấy rồi cùng Tống Đông Chinh dẫn con vào trong xem phim.

Đề tài trong rạp chiếu phim cũng có những hạn chế, nhưng trong dịp năm mới người ta sẽ biểu diễn một vở kịch múa rối bóng, biểu diễn chính là một con khỉ.

Viên Viên nhìn đến hai mắt phát sáng, tay chân múa may biểu lộ sự hưng phấn. Sau khi xem xong còn ở lỳ trên người Tống Đông Chinh muốn tiếp tục xem nữa.

Tống Đông Chinh nhìn Tô Du. Tô Du nói: “Biểu hiện của con rất tốt, mẹ cảm thấy rất vui, dẫn con qua đây xem.”

“Biểu hiện tốt là cái gì?”

“Chẳng hạn như con biết thêm hai mươi chữ.”

Viên Viên đột nhiên bĩu môi.

Tô Du giả vờ như không nhìn thấy, quay mặt Tống Đông Chinh về phía mình, không để anh dỗ con gái.

Cuối cùng Viên Viên gật đầu nhận thua.

Sau khi rời rạp chiếu phim, cả gia đình ba người vừa đi dạo công viên, vừa ngắm hoa mai. Suốt chặng đường đều ngồi trên vai cha, Viên Viên vui vẻ không khép được miệng, hoàn toàn quên mất chuyện quay về còn phải học hai mươi chữ nữa.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái, Tô Du không khỏi bật cười. Cô cảm thấy chỉ cần có thể giữ được gương mặt tươi cười này, làm bất cứ chuyện gì cũng xứng đáng hết.

Cô muốn con mình được sống trong môi trường tốt, nhìn thấy những điều tốt đẹp.

Trong vườn mai có một chỗ chuyên chụp hình lưu niệm cho người ta. Tô Du cũng nhờ người giúp chụp cho gia đình của cô một tấm.

Từ năm ngoái, mỗi năm ba người họ đều đến đây vào lúc này để chụp một bức hình. Đây là nơi Tống Đông Chinh cầu hôn cô, cũng là nơi đẹp nhất trong tỉnh lỵ.

Cô muốn đưa con gái và người yêu của mình, đến nơi đẹp nhất lưu lại kỷ niệm.

Sau này khi đứa trẻ lớn lên, nhìn thấy những bức ảnh này, sẽ nhớ về những năm tháng tươi đẹp hạnh phúc của thời thơ ấu.

Tống Đông Chinh một tay bế con, tay kia ôm vợ mình. Một nhà ba người xích lại gần nhau.

“Cười lên nào!” Viên Viên vui vẻ giơ hai ngón tay làm hình cái kéo.

Buổi tối ăn sủi cảo xong, cha Tống và mẹ Tống dẫn cháu vào phòng kể chuyện. Hai vợ chồng già giờ ngày nào cũng ở bên cô bé, nếu không thì không ngủ được.

Cũng may, Tống Đông Chinh và Tô Du cũng không định giành với bọn họ, vui mừng thong thả trở về phòng mình.

Sau khi về phòng, Tống Đông Chinh không nhịn được nữa ôm lấy vợ mình hôn mạnh một cái.

Nhưng mà còn phải đón giao thừa, cho nên bọn họ cũng chẳng làm gì cả, sau khi hôn một lát, thì ôm nhau tựa vào đầu giường nói chuyện.

“Vợ à, chúng ta đừng có nghiêm khắc với con quá có được không. Nó còn khá nhỏ, yếu đuối, mềm mềm trắng trắng. Anh nhìn nó bĩu môi thì cảm thấy đau lòng rồi.”

Tống Đông Chinh thử nhân lúc tâm trạng Tô Du đang vui mà tranh thủ đòi chút quyền lợi cho con gái mình.

Tô Du nhướng mày nhìn anh: “Chỉ mình anh biết đau lòng cho con gái sao?”

Cô duỗi tay nhéo Tống Đông Chinh một cái, thấy anh cố ý giả bộ rất đau, cô cười nói: “Chúng ta chỉ có một đứa con, nó còn là con gái. Sau này không ai có thể giúp đỡ nó, nếu bản thân nó không biết tự lập thì sẽ phải chịu khổ. Làm phụ nữ khó hơn đàn ông nhiều, em mong rằng sau này bất kể nó gặp phải tình huống gì, cũng biết tự mình cố gắng vượt qua.” Giống như lúc đầu cô xuyên không vậy.

Có thể thấy, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Tống Đông Chinh nghe Tô Du nói vậy cũng bắt đầu lo lắng. Lo cho con gái sau này sẽ chịu khổ.

"Đồng chí Tô Du, hai chúng ta nhất định phải thật tốt. Cố gắng sống thật lâu. Nếu không anh không yên tâm.”

Một cục bông trắng trắng mềm mềm như thế nếu bị người ta ăn hiếp, anh sẽ đau lòng chết mất thôi.

Tô Du mỉm cười nói: “Khốn kiếp, nói không chừng sau này con gái anh còn cảm thấy chúng ta phiền hà nữa, sau này nó gả cho người ta rồi, anh có thể nhúng tay vào chuyện gia đình người ta sao?”

“Nếu để anh biết được tên nhóc thối tha nào lừa con gái anh đi, anh nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận.” Tống Đông Chinh tức hùng hục nói

Tô Du ngáp một cái: “Lo lắng cái gì, không chừng bây giờ con rể anh vẫn còn đang mặc quần thủng mông. Dù sao chúng ta phải dạy dỗ con gái cho tốt, sau này còn chưa biết được là ai ăn hiếp ai.”

“Nghe lời vợ, dạy dỗ cho tốt!” Tống Đông Chinh lập tức quyết định ủng hộ vợ mình dạy dỗ con gái.

Mùng hai, cả nhà cùng nhau đến nhà họ Tô chúc Tết.

Tuy rằng Tô Tiểu Chí không về, nhưng nhà họ Tô cũng rất đông người. Con trai của Tô Đại Chí sắp được một tuổi rồi, mẹ Lưu bây giờ cũng định cư bên nhà họ Tô luôn.

Con cái trong gia đình xúm nhau làm ầm ĩ. May mà nhà đủ rộng, có chỗ cho bọn nó chạy nhảy.

Tranh thủ bữa ăn, Tô Du ra hiệu cho Tô Lâm đi theo cô về phòng.

“Chị, có chuyện gì vậy?” Tô Lâm nắm tay Tô Du đầy trìu mến.

Tô Du nói: “Chiều hôm ba mươi, bọn chị đi xem phim nhìn thấy em và một đồng chí nam nói cười vui vẻ, là người yêu của em à?”

“… Chị, chị nhìn thấy rồi sao?” Tô Lâm ngạc nhiên hỏi.

“Hai mắt còn sáng đương nhiên là nhìn thấy rồi, cho nên mới hỏi thử, em đừng có lo, chị không phải trưởng bối thích ôm đồm luôn cả việc kết hôn của em gái, chỉ là thuận tiện hỏi thử thôi. Lúc đầu anh trai nhỏ của em quen bạn gái, còn biết nói với chị một tiếng.”

"Chị, em không phải cố ý không nói với chị, đó là buổi hẹn hò đầu tiên của bọn em. Thực ra chỉ là đi xem phim mà thôi. Sau đó thì về nhà rất sớm. Bọn em còn, còn chưa nắm tay nhau mà.”

Tô Du gật đầu: “Làm sao gặp được?”

“Quen nhau ở nơi làm việc, anh ấy cũng là sinh viên đại học, rất có tài năng.”

"Ồ? Có tài năng gì?” Tô Du ra vẻ tò mò hỏi.

"Viết văn rất hay, có rất nhiều từ em còn không biết nó có nghĩa gì.”

"...”

"Hơn nữa, lời nói cũng rất văn nhã lịch sự, đặc biệt lễ phép. Em đến văn phòng trước anh ấy, cho nên dẫn anh ấy đi làm quen môi trường ở đó, qua lại nhiều rồi thành quen, ai ngờ sau đó bọn em càng lúc càng thân thiết hơn. Rồi anh ấy hẹn em đi xem phim.” Tô Lâm có chút ngượng ngùng. Nhưng lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Tô Du cũng chẳng có cảm giác gì, dù sao chỉ nghe không không, chưa hiểu nhiều về người ta. Đành phải quay về bảo Tống Đông Chinh lưu ý một chút.

Nếu không có ảnh hưởng gì xấu, cô cũng không định ngăn cản họ. Yêu cầu của cô đối với Tô Lâm cũng chỉ là mong cô ta có thể tìm được người thích hợp kết hôn, sau đó sống an ổn không có vấn đề gì là được rồi.

Tô Lâm sợ Tô Du không thích, liền nói đỡ một câu: “Chị, điều kiện nhà anh ấy cũng không tệ, hơn nữa con người cũng tốt.”

Tô Du nói: “Cậu ta biết tình trạng gia đình chúng ta không?”

Tô Lâm vội vàng xua tay: “Không biết, chị không cho em nói, em đâu dám nói chứ. Anh ấy chỉ biết gia đình chúng ta là gia đình công nhân, anh cả là công nhân trong xưởng, anh hai là quân nhân. Cha mẹ đều đã qua đời. Chỉ vậy thôi.”

Lúc đầu khi cô ấy đến đơn vị công tác, chị cả có nói, không được dùng danh nghĩa của cô và anh rể ra ngoài rêu rao huênh hoang, phải dựa vào năng lực của bản thân mà đi lên, sau này mới có thể phục chúng. Đợi cô làm được một cán bộ nhỏ, mới được nói ra ngoài. Hai năm nay cô ấy vẫn rất cố gắng.

"Được rồi, em cứ quen trước đi, phải quan sát kỹ càng. Năng lực gì cũng có thể bồi dưỡng, chủ yếu là tính cách con người nhất định phải tốt.”

Được sự cho phép của Tô Du, Tô Lâm vui vẻ gật đầu: “Chị, em biết rồi.”

Năm nay trôi qua khá bận rộn, mùng ba, vợ chồng Lý Bình cũng đến nhà họ Tống.

Lý Bình chỉ đến vào buổi chiều, sáng nay, bên nhà họ Lý mới có hỷ sự, Lý Ái Hồng kết hôn, Lý Bình đợi mấy người trong nhà ra ngoài, mới cùng Giang Hồ đến nhà họ Tống chúc Tết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận