Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 66. Lên báo (2)

Chương 66. Lên báo (2)


Nhà máy dệt nói lớn cũng không phải lớn, chẳng mấy chốc chuyện Tô Du lên báo đã truyền khắp nhà máy dệt.

Tính ra lần này Tô Du đã là lần thứ hai lên báo, chỉ có điều lên báo lần trước là báo trong xưởng, ảnh hưởng không lớn như vậy. Lần này thì khác. Lần này là lên báo của tỉnh. Nhân dân cả tỉnh đều có thể nhìn thấy, không khéo nhân dân cả nước cũng có thể thấy luôn.

Khi TV còn chưa phổ biến, việc lên báo còn hiếm lạ và ghê gớm hơn là lên TV.

Đặc biệt là người lên báo còn là đồng chí công nhân bên cạnh mình, cảm giác cũng không khác gì bên cạnh xuất hiện một ngôi sao cả.

Và ấn tượng của những người già trong nhà máy về Tô Du đã dần thay đổi từ một công nhân dệt vô danh, một nữ thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, trở thành hình tượng nữ thanh niên có triển vọng.

Không có năng lực có được lên báo? Đương nhiên là không rồi!

Trước đây trong nhà máy dệt hỏi ai là Tô Du, đa phần mọi người đều không biết, nhưng bây giờ trong xưởng, hỏi tới tên Tô Du thì lập tức biết ngay là người viết văn được lên báo.

Chính là Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đều được thơm lây.

Tô Tiểu Chí vừa làm việc, vừa khoe khoang với mọi người: "Chị tôi còn nhỏ đã biết đọc sách, nếu không phải vì chăm sóc cho anh chị em chúng tôi thì bây giờ không chừng đã được vào đại học rồi. Bây giờ chị tôi là lớp trưởng, ban cán sự trong trường rồi. Biết cái gì là lớp trưởng không, chính là quản lý tất cả học sinh trong lớp đấy."

Có một ông lão hứng thú nói: "Tiểu Chí, sao cháu không đi học. Chị cháu biết đọc sách, sao cháu không biết?"

“Cháu là đàn ông, lớn thế này rồi, còn nhờ chị cháu nuôi sao?” Tô Tiểu Chí nói nhưng mặt vẫn tỉnh bơ. Dù sao trong nhà có người biết đọc sách là được rồi.

"Mấy năm qua chị cháu đúng là không chịu khổ vô ích."

“Đúng vậy, chị cháu rất tốt, trong lòng chúng cháu đều có tính toán sẵn rồi.” Tô Tiểu Chí tự hào nói. Cậu ta không phải người vong ân bội nghĩa. Biết chị mình rất tốt.

Ở phía nhà kho, Tô Đại Chí cũng bị mấy đồng nghiệp hỏi về sự tích vẻ vang của chị cả nhà mình.

Nghe mọi người khen ngợi, anh ta cảm thấy trong lòng vô cùng tự hào. Bởi vì trước đây nhà rất nghèo, cho nên không thể ngẩng cao đầu mà sống, lần này cũng coi như được nở mày nở mặt rồi: “Chị tôi bình thường rất thích xem sách đọc báo, tự mình học. Đừng nghĩ chị ấy không lên cấp ba, những chữ đó sinh viên đại học khác đều viết rất tốt. Con Lâm nhà chúng tôi cũng không viết ra được. Chị tôi có tài năng, nhưng đều vì mấy người chúng tôi mà bỏ lỡ việc của mình."

Nói xong lời này, trong lòng Tô Đại Chí càng cảm thấy mình có lỗi với chị cả nhà mình. Nếu lúc đó anh ta hiểu chuyện một chút, giúp đỡ chị chia bớt công việc trong nhà thì nói không chừng chị cả có thể nổi tiếng từ lâu rồi.

Gia đình này cũng sẽ được thơm lây.

Đều là bọn họ đã liên lụy chị cả.

Cả Tô Lâm trong trường học và người học việc Lưu Mai trong nhà máy thép cũng đều cảm thấy may mắn và vinh hạnh. Dù lớn hay nhỏ cũng đều khoe khoang một chút. Cảm thấy có chị cả như thế đúng là vô cùng vẻ vang.

Là người có liên quan, Tô Du tỏ ra khá kín tiếng. Ngoại trừ mỗi khi chủ nhiệm Hứa nói với cô mấy tin tức tốt, cảm thấy kích động một hồi xong lại tiếp tục nghiêm túc, cơ bản không muốn bàn luận thêm về chuyện này.

Suy cho cùng một chuyện tốt nói lần đầu thì là hiếm lạ, lần thứ hai thì là náo nhiệt. Đến lần thứ ba thứ tư, thì sẽ thay đổi bản chất của nó rồi, rất dễ khiến người ta chán ngán phản cảm. Vốn dĩ bài văn cô viết chính là muốn biểu đạt một mặt tư tưởng tiến bộ của mình, chứ không thể khiến người ta cảm thấy cô là người háo danh lợi.

Mấy nữ đồng nghiệp làm việc cùng cô vẫn còn muốn tìm cô bàn về chuyện lên báo: "Cô nói ngày nào chúng ta cũng cùng nhau kéo sợi, khi nào mà cô học viết văn thế, còn được lên báo nữa. Sao chúng tôi không có kỹ năng đó nhỉ."

Trong ngữ điệu ít nhiều cũng mang theo chút ngưỡng mộ đố kỵ.

Tô Du mỉm cười nói: "Không có gì lạ cả. Nếu các người mài dũa thứ nói không chừng sẽ được, lúc đầu tôi cũng thử. Cũng may là xã hội bây giờ rất tốt, nếu không bản thảo mấy người như chúng ta viết ra làm sao có cơ hội được lên báo. Có viết hoa hòe cỡ nào cũng không có người đọc. Tôi cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là muốn nghiêm túc làm việc. Lên báo lại không thể làm xong công việc của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận