Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh
Chương 660. Phiên ngoại 13
Việc Lý Quốc Lương đến sống trong khu quân sự không lâu sau đã bị người ta nhìn ra, bình thường một tuần ông ta sẽ về nhà vài ngày, nhưng bây giờ cả tuần rồi đến cánh cổng cũng không bước vào. Mẹ Lý thì mấy ngày nay không ra khỏi nhà.
Đương nhiên, cũng có người đoán rằng vì con cái nhà họ Lý đều không ở nhà, ba người sống ở vùng ngoài, một đứa thì được gả đi. Hai vợ chồng đương nhiên không còn náo nhiệt như trước nữa.
Lý Ái Hồng cũng nghĩ như vậy, cảm thấy mình càng quan trọng hơn. Những đứa khác thành công thì làm sao, có thể ở gần giống như cô ta sao?
Thế là không có chuyện gì cô ta đều chạy về nhà mẹ, trò chuyện với mẹ Lý, nhân tiện lấy tiền, lấy đồ. Chẳng hạn như chiếc xe đạp mà Lý Bình để ở nhà, cô ta cũng muốn lấy đi.
Lần này mẹ Lý không đồng ý, bà ta vẫn không thích cô con gái lớn, nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy áy náy.
Trước đây con gái lớn không biết khóc lóc, bà ta cũng không biết mình làm không tốt chỗ nào. Cứ cảm thấy mình không làm sai, sai đều là ở các con. Là các con không hiểu chuyện.
Nhưng bây giờ cô con gái lớn đã đâm thủng lớp giấy chắn cửa đó, rất nhiều chuyện đều đã bày ra trước mắt.
Nếu bà ta còn làm nhiều chuyện quá đáng hơn, bà ta cũng cảm thấy rất mất mặt.
Lý Ái Hồng bị từ chối, cảm thấy có chút không vui, nghĩ rằng mẹ cô đã bắt đầu có phần thiên vị rồi.
“Được, con không cần xe nữa, nhưng chuyện Từ Lâm thăng chức, mẹ phải nói chuyện với cha. Người ta và Từ Lâm cùng vào đây mà, năm nay sắp tăng doanh cấp cán bộ rồi. Từ Lâm còn là con rể của cha mà.”
Theo lý, nhà chồng của cô ta cũng có địa vị không thấp, có thể giúp được. Nhưng vì trước đây đã giúp nâng một lần rồi, cho nên lần này cha chồng cô ta không thể giúp được nữa. Mẹ chồng cô ta nói cấp quan của cha cô ta còn cao hơn, bảo cô ta tự mình giải quyết.
Cho nên bây giờ mới trở về tìm cha cô ta.
Mẹ Lý khó xử nói: “Chuyện này làm sao nói đây, con cũng biết con người cha con rồi đấy.”
“Mẹ, Từ Lâm là con rể của mẹ. Mẹ cũng không muốn con sau này sống khó khăn chứ. Anh trai Từ Lâm đã nâng doanh cấp rồi. Nếu Từ Lâm thua kém anh trai anh ấy, sau này con ở nhà bọn họ làm sao ngẩng đầu lên đây.”
Mẹ Lý nghe xong cũng thấy bịn rịn, nhưng bà vẫn lắc đầu. Thật sự là bà ta không thể giúp được.
“Mẹ, có phải mẹ cũng thiên vị, không muốn con sống tốt không? Nếu mẹ không giúp con, sau này con sẽ không trở lại căn nhà này. Mẹ thương bọn họ, bọn họ đều ra ngoài sống hết rồi, một năm có thể về thăm mẹ được mấy lần chứ? Dù sao, nếu mẹ không giúp con, con sẽ không về nữa.”
Nghe những lời của Lý Ái Hồng, mẹ Lý cảm thấy vô cùng khó chịu, bà sợ con gái thực sự quậy tới bến với mình nên chỉ biết cắn răng chịu đựng chờ Lý Quốc Lương trở về nhà.
Lý Quốc Lương đã ở bên ngoài một tháng rồi, nghĩ chắc vợ ông ta cũng đã thông suốt.
Tốt xấu trước đây cũng là người vợ cùng trải qua hoạn nạn với nhau, ông ta không tuyệt tình đến nỗi không lo nữa.
Khi trở về, ông ta còn yêu cầu cảnh vệ Tiểu Lưu mang theo một phần thịt kho về, để cải thiện cuộc sống một chút.
Kết quả, hai người ngồi vào bàn, còn chưa mở lời nói những trải nghiệm mà hai bên tâm đắc nhất suốt một tháng qua thì mẹ Lý đã nhắc tới chuyện của Lý Ái Hồng.
Lý Quốc Lương bỗng dưng tức giận ném văng ly rượu xuống đất.
“Bà nghĩ suốt một tháng nay chỉ nghĩ được thế thôi sao, không nói lúc đầu trước khi Ái Hồng gả đi nói những lời đó, cho dù không nói, tôi cũng sẽ không giúp. Quân nhân thăng cấp không giống như người khác, đều dựa vào mồ hôi xương máu mà giành được. Nếu ai xem thường cái này, dựa vào quan hệ bám váy mà trèo lên, thì thật sự đáng bị trời đánh. Nếu năm xưa tôi gặp những chuyện này, còn có ngày tháng tốt lành như mấy người bây giờ sao, không chừng chết sạch hết rồi!”
Nói xong, ông ta trực tiếp đứng dậy, cũng không ăn cơm, nói với mẹ Lý: “Nếu bà còn quan tâm đến những chuyện này nữa, chúng ta không cần phải gặp mặt.”
Nói xong, ông ta trực tiếp bỏ ra ngoài, nhưng mẹ Lý cũng chẳng đuổi theo, buồn bực ngồi xổm xuống.
Đợi Lý Ái Hồng đến tìm bà ta, bà ta cũng sẽ không mở cửa.
Qua mấy ngày sau, cha chồng của Lý Ái Hồng lôi hai người bọn họ ra phê bình một trận, bảo bọn họ sau này không được đi tìm phó tư lệnh Lý nữa,
Lý Ái Hồng nghiến răng nói với chồng cô ta: “Em không tin, không có bọn họ, anh không thể vực dậy. Chúng ta tự mình cố gắng hơn là được.”
Từ Lâm nhếch miệng, cố gắng cái gì chứ, chuyện nhà mình mình biết rõ, anh ta vốn không có năng lực đó.
Vì bị Lý Ái Hồng thúc giục quá nhiều lần, Từ Lâm cũng không dám về nhà, trực tiếp vào ở trong quân đội.
…………
Chuyện trong quân khu, Tô Du cũng được nghe bạn học Vương Hiểu Lỵ của cô kể lại. Mẹ của Vương Hiểu Lỵ xuất thân từ tòa soạn quân khu, hiện tại bản thân bà ta cũng tham gia làm biên tập viên cho tờ báo quân khu.
Vương Hiểu Lỵ cũng là một người biết cách dựa dẫm, cô ấy muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Tô Du và Lý Bình, cho nên có chuyện là lại đến tìm Tô Du báo cáo.
Tuy nhiên, Tô Du hoàn toàn không quan tâm đến những điều này, cũng không định viết thư cho Lý Bình.
Cô cảm thấy tầm nhìn của Lý Bình sẽ không quan tâm đến những chuyện trong nhà.
Khi tầm nhìn của một người được mở rộng, mấy chuyện trong nhà này cũng không còn là vấn đề nữa.
Hà tất phải lãng phí bút, mực và tem cho một vấn đề tầm thường như vậy.
Hơn nữa, Tô Du bây giờ cũng không có tâm tư quản những chuyện này, năm sau cô bắt đầu bận rộn hơn rồi. Đầu tiên, tìm người điều tra gia đình đối tượng của Tô Lâm.
Nam đồng chí này tên là Vương Phàm, cũng được coi là gia đình cán bộ, cha mẹ đều làm ở tòa soạn báo tỉnh, lớn nhỏ đều làm cán bộ, gia đình cũng chỉ có một trai một gái. Con trai là Vương Phàm làm việc trong cục tuyên truyền thành phố, còn con gái đang học cấp hai.
Gia cảnh không xuất sắc mấy nhưng nhìn chung cũng không tệ. Về phần Vương Phàm, biểu hiện công việc thường ngày của anh ta cũng khá khả quan.
Mặc dù Tô Du cảm thấy không hài lòng lắm nhưng cô vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Tô Lâm.
Nhưng mà cô đã nghiêm túc cảnh báo Tô Lâm, trước khi chưa kết hôn không được có bất cứ tiếp xúc đặc biệt nào, nếu không cô sẽ đánh gãy chân cô ấy.
Tô Lâm sợ tới mức gật đầu liên tục, nói việc nắm tay cũng sẽ chú ý.
Sau khi hoàn thành công việc gia đình, Tô Du tiếp tục công việc chính thức của mình.
Lúc trước Giang Hồ nói muốn cùng mấy đồng chí cũ đến tỉnh của bọn họ.
Động tác của Giang Hồ cũng nhanh thật, trong một tháng mà đã đưa người tới hết rồi.
Hơn nữa người ta còn làm việc rất là tỉ mỉ. Có người trực tiếp chuyển đến chỗ Tô Du, cũng có người đi tỉnh khác, sau đó xoay một vòng lại trở về.
Khi những người này đến, bọn họ có hơi thiếu dinh dưỡng, tinh thần cũng không tốt lắm. Tô Du cho người đưa bọn họ đến nông tại, bản thân cô cũng chưa đi gặp mặt.
Bây giờ cô có nói nhiều, biểu hiện tốt hơn nữa cũng vô ích. Quan trọng là cho người ta tự cảm nhận cuộc sống “vui lòng khách đến vừa lòng khách đi này”.
Bởi vì có sự xuất hiện của những người này, nông trại lại càng thêm náo nhiệt một phen.
Những lão đồng chí từng ở nông trại trước đây cũng tổ chức lễ đón tiếp.
Khi Tô Du nghe tin đó, suýt chút nữa là phun trà ra rồi.
Nông trại không phải là một nơi tốt, không biết những người được chào đón đó trong lòng có suy nghĩ thế nào. Nhưng bây giờ xem ra những đồng chí này ở nông trại thực sự có cảm giác giống như cải lão hoàn đồng, nghĩ gì làm nấy vậy.
Trong nông trại, một nhóm lão đồng chí đang cùng nhau tổ chức một bữa tiệc chào mừng.
Dù có chút xa lạ, nhưng ít nhất họ đã từng làm việc cùng nhau, hoặc ít nhiều cũng từng nghe qua tên của đối phương
Giới thiệu rồi ăn một bữa là quen thôi. Sau đó đến lượt những người cũ dẫn người mới đi thăm quan nông trại một chuyến.
Thậm chí bọn họ còn phân chia địa bàn, những mảnh đất thực nghiệm nào đặc biệt gọn gàng là của mấy lão giáo sư làm nông nghiệp. Những mảnh đất không được hữu dụng lắm là của mấy giáo sư đổi nghề giữa chừng. Còn những chỗ xập xệ nhưng mùa màng đặc biệt phát triển tốt, chính là của những lão cán bộ chân lấm tay bùn bọn họ làm đấy.
Mấy lão đồng chí vừa mới đến nông trại có vẻ hơi bối rối.
Còn phân chia địa bàn, chẳng phải đây là lao động tập thể à?
Ông Lưu vỗ vai những người mới đến: “Đến thì tốt, tôi đang rất trông mong các người đến. Thật sự quá tốt. Sau này tôi có thời gian chăm chút cho cánh đồng của mình rồi. Các người phụ trách trợ giúp cho những người làm tri thức này bắt tay vào việc trồng trọt đi.”
Nhóm người mới đến: “...”
Một cụ già khác nói: “Các người không biết, những người tri thức này rất là thích nghiên cứu, lãng phí thời gian. Còn bắt nạt người ta nữa, thấy ta không hiểu văn hóa thì bóc lột ta như người lao động, chả trách lại đến chỗ này.”
Những người khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, cho nên chúng ta phải đoàn kết và canh tác đất đai thật tốt. Các người cũng đừng lo lắng, sau này khi có người mới đến, sẽ có người tiếp quản cho các người.”
"...”
Nào có ai ngờ, nông trại này còn là nơi ức hiếp người sống nữa chứ.
Nhưng sau khi sống ở đây vài ngày, mọi người đều cảm thấy dễ chịu. Thật sự rất thoải mái, chẳng quan thèm quan sát mình làm gì, buổi sáng học một chút, buổi chiều lại làm. Tối đến còn có thể tụ lại làm gì đó.
Mấu chốt là không cần lo ăn, nghe nói đều là tự mình trồng, còn có một loại khoai lang nhỏ, đặc biệt ngọt, làm trái cây tráng miệng.
Nơi ở cũng tốt, ký túc xá hai người. Bên trong sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa thoáng đãng. Các nhu cầu thiết yếu hàng ngày cũng đầy đủ. Khi không có chuyện gì có thể tụm hai tụm ba lại tán dốc.
Cuộc sống ở đây khiến mọi người cảm thấy nơi này không giống như nông trường, mà giống như một viện dưỡng lão yên tĩnh thì đúng hơn. Bọn họ không phải lao động mà là nghỉ hưu dưỡng lão, thuận tiện dùng lao động rèn luyện thân thể. Suy cho cùng mọi người đều chuẩn bị sau khi nghỉ hưu sẽ khai khẩn đất hoang để trồng trọt.
Bây giờ khá tốt, cũng không cần khai hoang nữa, đất bây giờ là để trồng. Hơn nữa nhiều người cùng nhau trồng trọt, rất là náo nhiệt.
Đều duy nhất không vui chính là mấy người làm văn hóa ở đây quá ư nhàn rỗi. Không lo trồng trọt, lại mở lớp học tập gì đó, nâng cao trình độ văn hóa của bọn họ. Nói là khoa học trồng trọt, nâng cao sản lượng.
Học cái gì mà toán, lý, sinh, hóa ...
Một số lão cán bộ cảm thấy rằng nên đưa con cháu của họ vào nông trại, điều này sẽ tiết kiệm được rất nhiều học phí.
Nhưng dù sao, cuộc sống như thế này thực sự là điều mà trước đây họ không dám nghĩ tới. Sau một thời gian lâu dài, mọi người cảm thấy rất tốt, sống rất vui vẻ. Thậm chí người nhà đến, mọi người cũng không muốn gặp.
Một là tôi không muốn làm khổ gia đình mình, hai là không muốn người nhà làm hỏng chuyện.
Cho nên thường có người nhà ngàn dặm xa xôi đến đây vừa định nói một hai câu, kết quả là lão đồng chí bên trong cầm lấy gói đồ bắt đầu đuổi người đi: “Bận rồi, mau về đi, sau này bớt đến lại, đừng làm phiền tôi làm việc.”
“Cha, bọn con đều rất nhớ cha.”
“Nhớ cái gì, chẳng phải tôi đang rất tốt sao, đừng lo nữa.”
“Cha, cha sống có tốt không.”
“Nông trại đều không phải như vậy sao? Chúng tôi đang tiếp thu học tập, các người đừng đến nữa, chỗ tôi còn đang bận lên lớp, mấy người đến làm phiền thời gian học tập của chúng tôi. Nếu về mà học không tốt, làm bài thi không bằng người ta, cái mặt già của tôi biết vứt đi đâu?”
“...”
Lại một mùa xuân nữa, Tô Du vẽ một dấu tích lớn màu đỏ trên lịch.
Trong mắt cô, thời gian trôi qua đồng nghĩa với việc cuộc sống tốt đẹp ngày càng đến gần.
Năm nay Tô Tiểu Chí sẽ về.
Bây giờ cậu đã là tiểu đoàn trưởng rồi.
Bởi vì Tô Du kiếm cớ không cho cậu về, bảo cậu thăng chức rồi hẵng về, kết quả cậu liền liều mạng tiếp nhận nhiệm vụ.
Biên giới không thiếu nhiệm vụ. Không có chiến tranh không có nghĩa là không có mâu thuẫn. Những mâu thuẫn này cần phải dùng đến đám người Tô Tiểu Chí.
Ngay sau khi được thăng chức, Tô Tiểu Chí đã kéo cả nhà cùng về.
Lâm Hiểu Quang hiện cũng đã được thăng chức, cô ấy thăng chức theo một hướng khác, hiện tại đã là y tá trưởng rồi.
Trong hai năm qua, cô và Tô Tiểu Chí luôn đấu tranh để tiến bộ, không ai muốn tụt lại phía sau. Sau cùng, hai bên cũng đã cầm lương cho nhau.
Mình cầm tiền lương cao của đối phương, sau đó đưa tiền lương thấp của mình cho đối phương, cảm thấy mình thấp hơn đối phương một cái đầu rồi. Cho nên, bình thường đều là của ai thì tự cố gắng bơi trong lĩnh vực của người đó.
Tô Tiểu Chí và Lâm Hiểu Quang cũng đã sinh một cậu con trai, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, mới hơn một tuổi, lại càng giống Lâm Hiểu Quang nên trông cực kỳ thanh tú, dễ thương.
Nhưng cũng chỉ là thanh tú mà thôi, không lâu sau thì quậy banh nhà. Đi đường còn chưa vững mà đã kéo các anh các chị cùng đi chơi rồi.
Tô Tiểu Chí trở về nhà, nhìn thấy Tô Du, nước mắt giàn giụa.
Suy cho cùng, cũng đã gần ba năm rồi cậu không được gặp chị của mình.
Cậu muốn ôm Tô Du, nhưng đã bị Tống Đông Chinh ngăn lại, sau đó ngồi xổm xuống bế Viên Viên trông giống Tô Du vào trong lòng.
“Trông giống chị em, đẹp lắm, rất đẹp, đúng là con gái chị.”
“Chú nhỏ, cháu thật sự là con của chị chú mà.” Tống Viên Viên nói. “Cháu rất thích chú, chú đưa cháu đi xem phim được không.”
Tô Tiểu Chí hưng phấn nhìn Tô Du: “Chị, đúng là con của chị mà, thông minh giống y như chị vậy!”
Tô Du: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận