Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 67. Chủ tịch Tôn

Chương 67. Chủ tịch Tôn


Nghe Tô Du nói như vậy, vốn tưởng sau khi Tô Du lên báo sẽ càng trở nên xa lạ với cô, nhưng nghe những lời này, bỗng dưng cảm thấy Tô Du vẫn là đồng nghiệp cùng giai cấp với bọn họ, cùng một ngành với bọn họ. Thế là mọi người lại bắt đầu nói nói cười cười tám chuyện của nhau, cũng chẳng có ai lấy chuyện của Tô Du ra làm đề tài nữa.

Nhưng mà, cũng có người dự định sau khi quay về sẽ nói chuyện này với con mình, để bọn chúng học theo cách viết văn truyền bá ra. Không phải Tô Du đã được lên báo rồi sao, mấy đứa nhỏ được đi học này còn không có bản lĩnh đó à.

Nhìn thái độ của mọi người từ từ trở lại bình thường, tâm trạng Tô Du cũng khá lên. Là đồng chí tốt, chúng ta làm sao có thể tách khỏi quần chúng nhân dân được, làm sao có thể trở nên xa lạ với các anh chị em công nhân cùng giai cấp thân thương của chúng ta chứ.

Đợi sau này cô đổi công việc, vẫn phải dựa vào tuyến công nhân này làm nền tảng.

Haizz, cũng không biết bây giờ có đủ hot chưa. Nếu không được, chỉ có thể đợi đến sau ngày mười một lấy được chứng chỉ tốt nghiệp tham gia vào đợt tuyển dụng của nhà máy.

Vào lúc này, ủy viên Hồ của công đoàn đang nộp đơn cho chủ tịch Tôn, muốn để đồng chí Tô Du đến công đoàn làm việc, lúc đó sẽ cho cô ấy làm trợ thủ. Báo chí trong nhà máy còn có hoạt động tuyên truyền bên ngoài rất nhiều, cả công đoàn thì có hai cán sự, hơn nữa cũng không có giúp ích gì nhiều về phương diện này của cô ta, lần này nhìn thấy Tô Du, cô ta cảm thấy rất là hài lòng.

"Chữ viết rất đẹp, hơn nữa còn biết viết văn, quan trọng là có thể nắm được trọng điểm. Bài văn đó của cô ta tôi đã xem qua rồi, tư tưởng trung tâm nắm bắt rất chuẩn. Chúng ta làm truyền thông chính là phải nắm bắt tư tưởng, đồng chí Tô Du rất thích hợp."

Chủ tịch Tôn là đồng chí nam, khoảng năm mươi bảy năm mươi tám tuổi. Đối với chuyện những nữ đồng chí ở nhà máy dệt, ông ta cũng rất ít quản tới. Chủ yếu là trao đổi tư tưởng với cấp trên công đoàn, cho nên cũng chẳng thân thuộc mấy đối với đồng chí Tô Du này.

Sau khi nghe ủy viên Hồ giới thiệu, ông ta đã xem thử bài viết của Tô Du.

"Đồng chí này..." Chủ tịch Tôn nói rồi dừng lại.

Ủy viên Hồ nói: "Chủ tịch Tôn, đồng chí này thế nào?"

"Hoặc là có tài năng, hoặc là thông minh."

Chủ tịch Tôn lăn lộn giang hồ đã lâu vừa nhìn là có thể đánh giá ra được.

Mấy bài viết này tại sao lại được đăng lên, lần đầu tiên là lên quảng báo, nguyên nhân mấu chốt vẫn là vì trong này đang đặc biệt thổi phồng công đoàn.

Lần trước lên báo tỉnh, chính là đang sự khen ngợi tổ quốc và xã hội, bao gồm các cấp trên của đồng chí chủ tịch.

Những bài viết này vừa hay đã chọc phải chỗ ngứa rồi.

“Tôi đã gặp người này, là người rất thành thật.” Ủy viên Hồ khẳng định, “Nếu là thông minh, cũng không đến nỗi mười năm nay làm ở trong xưởng cũng không có chút danh tiếng nào. Nêu không phải vì chuyện lần trước ngất xỉu, nhận được sự trợ giúp của công đoàn, khiến cô ta cảm nhận được sự ấm áp của gió xuân, tư tưởng của cô ta cũng sẽ không có bước nhảy vọt về chất như thế.

Chủ tịch Tôn nghe vậy, lại nhìn thật kỹ bài viết: "Thế thì là có thiên phú rồi. Nhưng mà về mặt học vấn vẫn không đủ, trong xưởng của quy định."

"Tôi đã tìm cán sự Cao của nhà máy tìm hiểu qua rồi, người ta nói, thành tích rất tốt, ngay cả thầy Từ lớp bọn họ cũng nói tốt nghiệp trước cũng không sao, đó chỉ là chuyện sớm muộn." Ủy viên Hồ kiên quyết nói.

Dù sao sớm muộn gì cũng tuyển người vào, tìm một người không biết như thế nào, hay chi bằng tìm một người quen vào đây, chí ít hiểu tận gốc rễ, biết được đức tính, cũng biết được có năng lực như thế nào.

Những thứ khác không nói, chỉ riêng bàn tay viết chữ của Tô Du, sau này cô ta có thể tiết kiệm không ít hơi sức rồi.

Nói tới như vậy rồi, chủ tịch Tôn cũng không còn gì để bàn: "Vậy được rồi, cô làm thủ tục với nhân sự của nhà máy, rồi bàn bạc với đồng chí đó một chút là được."

Ủy viên Hồ mới đến phía nhà máy nói chuyện này, cán sự Cao bưng trà tới nói: "Tôi cảm thấy đồng chí này có cảm ngộ tư tưởng rất cao, học rất giỏi. Đối với tinh thần tư tưởng của đồng chí chủ tịch đều học đến nơi đến chốn. Một đồng chí như thế, tôi cảm thấy giỏi hơn rất nhiều so với mấy người trẻ tuổi khác. Lúc đầu để cô ta đi học việc này, chính là tôi cho xúc tiến. Xưởng ủy chúng tôi là đang bồi dưỡng nhân tài cho đơn vị.”

Các cán sự khác xém chút trợn trắng mắt. Bồi dưỡng nhân tài cái rắm, lúc đầu bị bọn họ nói, sao vẫn nín thinh. Lần này thì biết nói vuốt đuôi rồi.

Thế nhưng ủy viên Hồ không biết chuyện này, cô ta gật đầu nói theo: "Tôi cũng nghĩ vậy, lớn tuổi cũng điềm tĩnh hơn một chút. Người làm việc chính là cần phải điềm tĩnh."

*Lời editor: Bộ này 700 chương nên mọi người muốn tốc độ ra chương thế nào ạ? Cmt để mình tăng tốc nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận