Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 68. Bạn thân

Chương 68. Bạn thân


Tiểu Điền của bộ phận nhân sự giúp tìm hồ sơ: "Thật ra bây giờ vẫn chưa đến ngày tuyển người, giờ điều động có phải hơi sớm rồi không?"

"Sớm cái gì chứ, tuyển người là của bộ đối ngoại, còn đối với nhân viên nội bộ chúng tôi, chẳng có khi nào là sớm cả, qua đây sớm có thể thích ứng với công việc sớm hơn." Ủy viên Hồ kiên quyết nói.

Đã quyết định để Tô Du đến chỗ cô ta làm việc, cô ta nhất định phải hoàn thành. Chuyện của công đoàn, không đến lượt xưởng ủy phê bình này nọ.

Thấy thái độ của ủy viên Hồ như thế, Tiểu Điền cũng không nói gì, rồi đưa hồ sơ của Tô Du đã tìm được ra.

"Sau ngày mười một, tôi sẽ thông báo cô ấy đến làm thủ tục."

Còn chưa đợi tới chiều, Tô Du đã nghe được thông tin.

Nghiêm Tiểu Phương là người nghe được tin đầu tiên ở công đoàn, sau đó còn chưa đợi tan ca đã lén chạy qua đây thông báo tin tức tốt này cho Tô Du.

Cả người Tô Du đơ như khúc gỗ.

"Thật hay giả thế, tôi có thể đến công đoàn sao?"

"Đương nhiên là thật, tôi lừa cô làm gì. Đồng chí Tô Du, chúc mừng chị nhé, sau này, chị cũng là một phần tử của công đoàn chúng tôi rồi, trở thành cán sự của công đoàn chúng tôi."

Nghiêm Tiểu Phương mặt mày hớn hở, thậm chí còn có chút tự hào.

Trong lòng cô ấy, Tô Du chính là nhờ tiếp xúc nhiều với cô ấy cho nên mới trở nên càng ngày càng ưu tú như thế. Cô ấy là người chính mắt nhìn thấy Tô Du trưởng thành hơn.

Cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ đang gục ngã trước sự vùi dập của số mệnh, cuối cùng cũng trở mình, từ này về sau, cũng sẽ không còn giống như trước nữa.

Tô Du mừng như muốn khóc, nắm chặt lấy tay Nghiêm Tiểu Phương không buông: "Cán bộ Nghiêm, sao tôi cảm thấy mình đang giống như nằm mơ vậy. Không ngờ tôi lại có ngày này. Sao có thể chứ, tôi chỉ là một công nhân dệt may, làm trong đơn vị này nhiều năm như thế rồi, tôi còn tưởng cả đời này mình chỉ làm công việc như thế… thật sự không dám nghĩ. Cán bộ Nghiêm, cảm ơn cô, cả đời này của tôi sẽ ghi nhớ sự giúp đỡ này của cô đối với tôi. Là cô đã chỉ cho tôi con đường của nhân sinh."

Nghiêm Tiểu Phương cũng kích động đến mặt mũi đỏ bừng: "Đồng chí Tô Du, sau này chúng ta chính thức là đồng nghiệp rồi. Chị có thể đến bộ phận của tôi, tôi thật lòng mừng thay cho chị."

Tô Du cảm kích ôm lấy Nghiêm Tiểu Phương. Bỗng chốc khiến sắc mặt Nghiêm Tiểu Phương càng đỏ hơn.

"Cảm ơn cô."

Tô Du thật lòng đáp lại. Lúc đầu tiếp xúc với Nghiêm Tiểu Phương chính là vì kế hoạch của bản thân, muốn kéo quan hệ ở phía công đoàn. Nhưng có thể thành công được, cũng là do có Nghiêm Tiểu Phương đích thực là đồng chí tốt vui vẻ giúp người.

Sau này, cô sẽ xem Nghiêm Tiểu Phương như người bạn tốt của mình. Giúp đỡ cô ấy trong khả năng cho phép của mình.

Bởi vì việc điều động sẽ diễn ra sau mười một, cho nên Tô Du cũng không nói với bất cứ ai. Kể cả người nhà của mình. Lo lắng lúc đó sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng mà trong lòng Tô Du bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.

Đó chính là, sau khi bản thân bị chuyển sang công đoàn, biên chế bên bộ phận sản xuất của mình phải làm sao.

Dẫu sao theo cách nói của Nghiêm Tiểu Phương, công đoàn có nhiệm vụ tuyển lao động từ xã hội. Chứng tỏ công đoàn vốn có biên chế cho công nhân.

Như thế cô bị điều sang đó, là chiếm biên chế của công đoàn, nhưng biên chế của mình thì tính sao đây?

Đừng nghĩ bình thường cô cứ gắng sức vào nhà họ Tô nhưng thời khắc quan trọng này cô vẫn phận biệt rõ trong ngoài. Người nhà lắc một cái, tiền vẫn có thể rơi vào trong túi mình. Bạn thử lắc người ngoài thử xem, đó chính là phạm tội đấy.

Cương vị công tác này vẫn phải giữ lại. Phải đợi sau mười một rồi nghĩ cách. Không thể để người khác chiếm lợi được.

Vì ngày Quốc khánh mười một sẽ được nghỉ một ngày cho nên sau ngày tan làm cuối cùng của tháng chín Tô Du sẽ nhận được tiền lương.

Cô nhận một lần cả ba phần tiền lương. Ngoại trừ ba mươi lăm đồng của mình, cộng thêm bốn mươi đồng tiền lương của Tô Đại Chí ra, còn có mười tám đồng của Tô Tiểu Chí làm thời vụ nữa. Một lúc cầm trong tay gần một trăm đồng.

So với những người cùng nhận lương với cô, nhìn thấy trong tay Tô Du cầm xấp tiền dày cộm và tờ phiếu to đùng đó, hai mắt đều nhìn đến đỏ cả lên.

Đúng là đáng ngưỡng mộ, người ta nuôi được hai đứa em trai ngoan.

Nhưng mà rất nhanh mọi người đều phản ứng lại.

Bây giờ Tô Du không còn là gái già bị người trong nhà bóc lột sạch sẽ, vô dụng như trước nữa.

Người ta bây giờ là trụ cột nhà họ Tô, quản lý tiền bạc của cả gia đình.

Có tiền rồi, giá trị của bản thân đương nhiên không giống trước đây nữa.

Ngoài ra ít nhiều gì Tô Du cũng biểu hiện được một chút tài hoa, cho nên khiến một số bà cô bà dì trong xưởng bắt đầu có tư tưởng nói bóng nói gió nghe ngóng chuyện đối tượng của Tô Du.

Tô Du cũng không rảnh để tâm những chuyện này, sau khi tan làm, cô dẫn Tô Tiểu Chí cùng đến mỏ than của tỉnh tìm Trần Thu Hương lấy lò than.
Bạn cần đăng nhập để bình luận