Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 7. Chị khóc cái gì chứ

Chương 7. Chị khóc cái gì chứ


Lại nhìn thím Lưu, sắc mặt đã biến thành màu đen vì tức giận.

Bà ta cắn răng nghiến lợi nói, "Tô Du à, lời này của cô thật đúng là khó nghe. Sao cô trở nên hà khắc với mọi người như vậy chứ."

Tô Du nói, "Lời thật cũng không dễ nghe, cháu đây cũng không phải là hà khắc, ai bảo cháu gặp phải một đứa em dâu cay nghiệt cơ chứ, nếu không, em trai em gái của cháu cũng phải đi ở đầu đường xó chợ rồi. Thím Lưu, có cơ hội thím vẫn nên khuyên nhủ Lưu Mai đi, bằng không con dâu của cả cái đại viện này sẽ bắt chước đó."

Những người khác nhất thời sắc mặt đều có chút không tốt.

Đặc biệt là một số người lớn tuổi, nhà đã có con dâu, trong lòng cũng lo lắng. Nếu như nhà lão Tô chia nhà thật thì con dâu nhà mình không động tâm đó chứ.

Vợ chồng son nhà ai không muốn có nhà riêng của mình.

Tô Du cũng không để ý đến cái miệng bị méo vì tức giận của thím Lưu, than thở xong liền bưng chậu đi vào nhà. Trên đường còn gặp người nhà họ Tô tới rửa mặt, thấy cô, những người này ngay cả gọi một tiếng cũng không có, vừa nhìn là biết đang giận lẫy.

Tô Du cũng không để ý đến bọn họ, dưới cái nhìn của cô, những người này là thiếu dạy dỗ.

Ban đầu Tô Du một mình nuôi ba đứa em, Tô Đại Chí tuy sau đó tới tham gia làm việc nhưng mà mới vừa làm việc thì lại kết hôn với Lưu Mai, tiền lương gì cũng đưa hết cho nhà họ Lưu. Kết hôn đều là bên Tô Du lo trước lo sau, bỏ tiền móc phiếu, kết quả cuối cùng cũng không nhớ tới chỗ tốt của chị cả mà nghe lời xúi giục của vợ đòi tách ra.

Còn hai đứa nhỏ kia, chính là kiểu kẻ con bị chiều hư điển hình. Tô Tiểu Chí cả ngày không lo học, đi khắp nơi chơi bời. Chị cả quản cậu ta, cậu ta còn chê người nhà quản quá nhiều. Còn Tô Lâm, thì càng thêm không hiểu chuyện, dáng vẻ không biết nổi khổ cuộc đời, đua đòi với người ta, cái ăn cái mặc, gia đình không cho thì đòi tuyệt thực.

Trước đó cô cho là mình có thể trở về, cho nên đối với những chuyện này đều là bỏ mặc, chẳng ngó ngàng gì tới. Dù sao sau khi mình đi, chuyện này đều là chuyện của bản thân nguyên chủ, cô đâu rảnh quan tâm mấy chuyện này.

Nhưng bây giờ không giống nhau. Cô đã biến thành chị cả Tô rồi.

Có một số việc nên quản thì nhất định phải quản.

Còn việc đuổi những này ra khỏi nhà, Tô Du không có suy nghĩ đó. Đây có thể đều là sức lao động. Thời khắc quan trọng còn có thể trông nhà nữa.

Dẫu sao không cần biết là thời đại gì, một người phụ nữ độc thân và một gia đình khác nhau vẫn rất lớn.

Về đến nhà, Tô Du liền bắt đầu kiểm tra toàn bộ tài sản của mình. Dẫu sao muốn ở chỗ này tiếp tục sống được thì nhất định phải bảo đảm mình ăn uống no đủ, cuộc sống trôi qua thoải mái.

Tháng này đã mua lương thực rồi, hơn nữa trước đó còn dùng ba phiếu lương đi quán ăn rồi cho nên phiếu lương thực còn dư lại không bao nhiêu, chỉ có phiếu lương thực ba cân, nếu như đến căn tin để ăn thì cũng ăn không được mấy bữa. Bây giờ mới giữa tháng, cũng không thể vì ăn một bữa ngon mà bị đói mấy bữa sau.

Cho nên mãi đến trước khi mình được phát tiền lương, cô không thể đến căn tin nhà xưởng nữa.

Lại nhìn tủ để lương thực của nhà mình, còn lại mười cân gạo và ba mươi cân thóc lúa, ngoài ra còn có một ít cám mì và bột bắp. Những thứ này đều là lương thực cung cấp cho cả gia đình trong tháng này.

Trong giỏ còn có hai lạng thịt béo, đây là đồ tết, bị biến thành thịt muối giữ mãi đến bây giờ, bình thường lúc nguyên chủ nấu cơm cũng sẽ cắt mấy miếng đặt ở bên trong thức ăn làm mỡ, bổ sung dinh dưỡng cho em trai và em gái. Đây chính là đồ quý báu nhất của gia đình.

Nhìn những thứ này, trong lòng Tô Du lại bắt đầu không nhịn được mà chán nản.

Cho dù cô có tự an ủi bản thân như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được sự thật thiếu ăn thiếu mặc ở thời đại này, càng không cần phải nói nhà mình còn nghèo như vậy nữa.

Cô chán chường vuốt mặt, buồn rầu bỏ gạo vào trong nồi, thuận tiện cắt mấy miếng thịt để ở bên trong, chuẩn bị làm bữa sáng cho mình ăn.

Kết quả đốt lửa cả ngày không cháy mà khói lại xông vào mắt đau nhức.

Mẹ nó, cuộc sống này làm sao sống được chứ?

Cô vuốt mắt, mặt đầy vẻ không thiết sống. Không được, phải mau chóng chăm sóc dạy bảo tốt đám 'sức lao động' này mới được.

"Chị cả, chị khóc cái gì chứ, cơm làm xong chưa?"

*Lời edit: Làm tới đây mình lại thấy bản thân mình lúc bé trong nhân vật Tô Lâm, chỉ vì mẹ không cho thứ mình muốn rồi đòi nhịn ăn nhịn uống chờ dỗ >.<
Bạn cần đăng nhập để bình luận