Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 70. Sửa nhà

Chương 70. Sửa nhà


Tô Tiểu Chí cũng nhếch miệng, khinh bỉ nói, "Đúng vậy, nếu không phải vì mày thích chưng diện thì mấy năm nay chị cả cũng sẽ không chịu khổ cực như vậy, chúng ta không chừng cũng đã có bếp than để dùng.”

Tô Lâm: “…”

Tô Du khẽ cười cười, “Đều là người một nhà, chị không trách các em. Hiện tại trong nhà cùng góp sức, càng ngày càng tốt, về sau có bếp than, Tiểu Lâm lúc nấu cơm cũng thoải mái hơn. Mặt khác chị chuẩn bị bỏ đi cái bếp lửa phía ngoài, đem nhà mặt tường chúng ta dịch ra ngoài, vị trí bên phải cửa sẽ để thêm cái giường, xung quanh làm cái gian ngăn cách nhỏ, về sau Đại Chí cùng Mai Tử còn có phòng của riêng mình.”

Nghe nói như vậy, vẻ mặt Tô Đại Chí cùng Lưu Mai kinh ngạc, ánh mắt lập tức sáng lên đầy hưng phấn.

Muốn bọn họ nói lý tưởng lớn nhất của mình là gì thì đó chính là có gian phòng riêng thuộc về bọn họ. Cho dù chỉ có mỗi cái giường cũng là tốt rồi.

Tô Đại Chí vậy mới biết vì sao chị lại mua bếp than, đây là muốn cho anh ta có thêm chút không gian mà.

“Chị……”

Tô Du không cho anh ta thời gian cảm động, lại tiếp tục nói, “Sau này chỗ ngủ của hai đứa liền cho Tiểu Chí ngủ. Ngày mai vừa đúng ngày nghỉ,

hai đứa nghĩ xem phải làm thế nào đi.”

Tô Tiểu Chí vừa nghe, vốn dĩ lòng có chút chua xót khó chịu, bây giờ liền trở nên hưng phấn, "Chị, em nghe chị sắp xếp!”

Ơn trời, cuối cùng cũng không cần phải cùng con Lâm chen chúc trên một chiếc giường nữa. Mình cũng có phòng của riêng mình.

Buổi tối Tô Đại Chí giúp đỡ đem cái chảo sắt đặt lên trên bếp than, sau đó bắt đầu nấu cơm. Cả nhà lần đầu tiên dùng bếp than nấu cơm.

Mặc dù ăn món cháo bột ngô đơn giản nhưng trong lòng mọi người đều tràn đầy hạnh phúc.

Cảm giác thật giống như chị nói, càng ngày càng tốt hơn.

Cơm nước xong xuôi, Tô Du, Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí nói về chuyện lãnh tiền lương.

“Chị, chị nhận là được rồi, không cần phải nói cho bọn em.”

Tô Tiểu Chí nói chuyện một cách thoải mái.

“Đúng vậy, em cũng nghĩ vậy.” Tô Đại Chí cũng gật đầu. Chị sắp xếp cho anh ta chu đáo như vậy, anh ta không có ý kiến.

Tô Du cười, mắt nhìn về phía Lưu Mai.

Lưu Mai chà xát ngón tay, đứng dậy móc từ trong túi xách ra mười đồng. Cô ta chỉ là học nghề nên tiền lương cũng chỉ có hai mươi đồng mà thôi. Đây chỉ là một nửa thu nhập của cô ta, ngoài ra còn lấy ra thêm phiếu lương thực mười lăm cân nữa.

Đây đều là chuyện đã nói rõ trước đó, Tô Du cũng không khách sáo, trực tiếp cầm lấy. Sau đó lấy ra một xâu tiền và phiếu một cân thịt đưa cho Tô Lâm, "Ngày mai đi mua một ít thịt về, trong nhà còn có bột mì, lễ Quốc Khánh chúng ta làm sủi cảo ăn.”

Nghe nói như thế, mắt mọi người đều phát ra ánh sáng.

Mặc dù đã ăn cơm xong nhưng lúc này bụng lại réo ầm ĩ, không kịp chờ đến lúc thưởng thức hương vị sủi cảo.

Tô Lâm vui vẻ nhận lấy. "Sáng mai em sẽ đi.”

Buổi tối tất cả mọi người trừ Tô Du, những người khác đều phấn khích ngủ không được, chỉ mong đến ngày mai mua thịt ăn bánh chẻo, hoặc là sửa sang phòng sớm một chút để có căn phòng thuộc về mình.

Sáng sớm hôm sau, Tô Du còn đang chìm trong giấc ngủ, chợt nghe trong nhà có tiếng va chạm đổ vỡ. Cô mở to mắt nhìn quanh, cửa lớn đóng kín, là âm thanh từ ngoài cửa truyền đến.

Cô dứt khoát không ngủ nữa, ở trong rèm thay quần áo, sau đó chải tóc, rồi mang thau ra ngoài rửa mặt.

Mới vừa mở một cửa, liền nhìn thấy hai anh em đang bận bịu khí thế ngất trời, ngay cả Lưu Mai trên đầu cũng đội cái khăn mặt, giúp đỡ đem rác dọn sạch qua một bên.

Nhìn thấy Tô Du đi ra, Tô Đại Chí lau một thân mồ hôi, cười ngây ngô nói, "Chị, có phải ầm ĩ làm phiền chị không.”

“Không, nhưng mà mấy đứa sáng sớm đã dậy làm việc?” Cái bếp lúc trước cũng không thấy nữa, giờ đã biến thành một khối gạch chỉnh tề.

Tô Tiểu Chí cười nói, “Đúng vậy chị, bọn em đã sớm đi ra làm, nghĩ hai người tranh thủ tháo dỡ nó đi. Vừa lúc có thể tìm gạch xây tường. Nếu không đủ, chúng ta trước hết có thể dùng tạm mấy tấm gỗ.

Đối với chuyện này, Tô Tiểu Chí cùng Tô Đại Chí đều cảm thấy sức lực có chút không đủ dùng.

Nhìn thấy hai anh em vô cùng nhiệt tình, Tô Du cũng thấy hài lòng.

“Làm cho tốt, buổi trưa chúng ta ăn bánh chẻo chúc mừng một chút.” Nếu muốn một con ngựa chạy nhanh thì cũng phải cho nó một chút ngon ngọt vào thời điểm thích hợp.

Người trong đại viện sáng sớm đều theo dõi động tĩnh bên này của nhà lão Tô, biết nhà lão Tô mua bếp than, sau đó để chỗ cho vợ chồng Tô Đại Chí ở, tất cả đều nhìn sang bên này.

Chị dâu cả Lâm bưng chậu giặt quần áo đi theo Tô Du vào trong phòng tắm rửa, nhỏ giọng hỏi dò, "Em tính tháo dỡ bếp lò? Nhưng mà đó là trước kia do cha mẹ em làm.”

*Mọi người nhớ dùng mã giảm giá để mua chương với giá rẻ hơn nhé ^^
Bạn cần đăng nhập để bình luận