Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 74. Phòng mới

Chương 74. Phòng mới


Buổi tối khi bức tường khô hơn một chút, Tô Đại Chí cùng Lưu Mai liền nhanh chóng đem đồ dùng của mình chuyển vào căn phòng nhỏ bên trong. Nói là căn phòng nhỏ, trên thực thế nó cũng chỉ để được một cái giường nhỏ dài một mét ba sát vào tường, vén màn cửa lên cởi dép là đi thẳng lên giường.

Bởi vì không gian rất nhỏ hẹp, chiếc giường gỗ mà hai người dùng lúc trước cũng không thể sử dụng được nữa, nên đành đổi thành chiếc giường nhỏ mà Tô Tiểu Chí và Tô Lâm đã ngủ trước đó.

Đối với chuyện này, Lưu Mai và Tô Đại Chí cũng không có lời oán giận, có thể có một không gian cho riêng mình, hai vợ chồng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Dù sao cũng tốt hơn so với trước kia, một đống người cùng chen chúc một chỗ.

Tô Du ngồi trên chiếc giường rộng rãi của mình, nhìn thấy Tô Đại Chí cùng Lưu Mai bước vào buông màn cửa xuống. Lại nhìn xuống chỗ trống bên cạnh giường mình, càng cảm thấy thể xác và tinh thần được thoải mái hơn nhiều.

Lẽ ra nên để cho hai vợ chồng sớm được ở bên cạnh cửa chính từ lâu mới phải.

Tô Tiểu Chí và Tô Lâm cũng mang vẻ mặt cười đầy thỏa mãn, ban ngày ăn sủi cảo, ban đêm chỗ ngủ cũng rộng rãi hơn.

Ngày hôm nay là một ngày tuyệt vời.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Du thức dậy, phát hiện mọi người trong nhà đều đang làm việc, nấu cơm ra nấu cơm, giặt quần áo ra giặt quần áo, ngay cả Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí là hai con người bình thường ham ngủ cũng dậy sớm đi làm việc. Dọn dẹp trong phòng sạch sẽ ngăn nắp.

Tô Du ngáp một cái, bữa sủi cảo ngày hôm qua thực không lãng phí. Cho ngựa ăn cỏ, quả thực chạy rất nhanh.

Buổi sáng Tô Du cùng mọi người ăn cháo bột ngô, chẳng qua là cô được thêm quả trứng gà so với những người khác. Bởi vì bây giờ cô phải bồi bổ cơ thể, về cơ bản mỗi ngày một quả trứng là cố định.

Về lâu về dài, mọi người cũng dần dần hình thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Dù sao thì chị cũng là vì cơ thể không tốt nên mới ăn trứng gà.

Trên đường đi làm, Tô Du lại vỗ vỗ bả vai Tô Tiểu Chí, "Tiểu Chí à, chị nhất định sẽ tìm công việc cho em."

Tô Tiểu Chí: "...Chị, em tin chị." Chị, chị có thể đừng mạnh miệng được không?

Tô Du nói, "Chúng ta trước đừng nói cho người khác biết. Nếu không sẽ làm cho người khác đố kỵ ghen ghét rồi sinh ra oán hận."

Tô Tiểu Chí gật đầu. Có quá nhiều người biết đến, nếu mình không làm được khi trở về sẽ rất mất mặt.

Tô Đại Chí cũng gật đầu theo.

Hai anh em hiếm lắm mới có cùng ý nghĩ. Không nên làm chị cảm thấy khó xử. Dù sao chị ấy nhiều năm như thế, đây là lần đầu nói như vậy. Cũng là lòng tốt.

Tô Du híp mắt nhìn nhìn hai đứa em trai hờ, nhìn thấy bộ dáng lộ hết cả tâm tư ra ngoài liền biết hai thằng nhóc này không tin tưởng cô.

Cho dù vậy cô cũng không hi vọng nhiều vào lời nói có thể thuyết phục được người khác tin tưởng.

Đầu tiên nói cho bọn họ một tiếng, chẳng qua là làm cho bọn họ có ấn tượng trong lòng, như vậy sau này khi xong chuyện, sẽ biết rằng chị gái này có năng lực như thế nào.

Cô làm việc cho gia đình nhà người ta, nhưng cho tới bây giờ cũng không làm một anh hùng vô danh.

"Tô Du à, ủy ban nhà máy thông báo muốn cháu qua bên kia nói chuyện."

Tô Du vừa vào văn phòng làm việc, bỗng nghe tiếng chủ nhiệm Hứa thông báo.

Nhìn thời gian, còn cách hời gian làm việc hai mươi phút. Ủy ban nhà máy này làm việc cũng khá tích cực.

Cô tò mò hỏi, "Chủ nhiệm Hứa, cô có biết chuyện này là như thế nào không, cháu dạo gần đây cũng không mắc lỗi gì nha."

"Ai biết được, cũng không nghe nói gì." Chủ nhiệm Hứa lắc đầu nói, trong lòng cũng có chút lo lắng. Dù sao lúc nãy khi trợ lý đến tìm cô, cũng nhìn không ra được sắc mặt tốt hay xấu.

Tô Du âm thầm nhíu mày, ủy ban nhà máy vậy mà cũng không báo trước cho chủ nhiệm Hứa một tiếng? Chuyện này không hợp lí, chủ nhiệm Hứa chính là cấp trên của cô, nếu có thay đổi gì thì khẳng định trước tiên phải có báo trước.

Nghĩ không ra, Tô Du cũng không suy nghĩ nữa, dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Lúc đến ủy ban nhà máy bên này, mấy trợ lý bên trong đang dọn dẹp bàn. Cán bộ Cao Khoa vừa làm quen lúc trước đang uống trà, nhìn thấy Tô Du đến đây, anh ta cười cười nói, "Ồ, đây không phải là đồng chí Tô Du sao?"

Bởi vì Tô Du làm cho anh ta nở mày nở mặt nên bây giờ anh ta nhìn thấy Tô Du cũng cực kỳ thuận mắt, "Học tập thế nào rồi, nếu gặp khó khăn gì thì cứ tìm chúng tôi. Vị trí này của tôi, chính là chuyên gia bồi dưỡng người tài cho nhà máy. Cô thực sự là nhân tài dự bị của chúng ta."

Tô Du cười nói, "Cảm ơn lãnh đạo quan tâm lo lắng, mọi chuyện đều rất tốt."

Nghe thấy xưng hô của lãnh đạo, trong lòng các cán bộ Cao Khoa như bắn đầy pháo hoa, còn thiếu nước cười to ha ha ra khỏi miệng, kết quả là bị một ngụm trà nghẹn trong cổ họng.

Tô Du: "....."
Bạn cần đăng nhập để bình luận