Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 76. Chuyển việc

Chương 76. Chuyển việc


Chủ nhiệm Hứa vừa nghe, đầu tiên là ngạc nhiên, liền nhanh chóng kéo cô vào trong văn phòng, sau đó đóng cửa lại, cười nói, "Đây chính là chuyện tốt, sau này cháu cũng sẽ có văn phòng của riêng mình, sẽ không cần phải làm việc vất vả như vậy nữa."

"Chủ nhiệm Hứa, cháu cũng không cảm thấy vất vả. Ở đâu cũng giống nhau, tất cả mọi người đều đối tốt với cháu như vậy, cháu cùng mọi người ở chung một chỗ giống như người nhà. Huống chi cô còn chiếu cố cháu rất nhiều, đi đến nơi khác, cũng không biết các lãnh đạo khác có yêu thích cháu hay không. Chủ nhiệm Hứa, lòng cháu có chút không nỡ rời xa cô." Tô Du giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Ôi, nói ngốc gì đấy, đều cùng làm chung một đơn vị, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt. Hơn nữa, lãnh đạo của công đoàn đều rất quan tâm công nhân chúng ta. Lần trước cháu đổ bệnh còn không phải là bọn họ chăm sóc cháu?"

Tô Du gật đầu, trên mặt nở nụ cười đầy biết ơn, "Đúng vậy, chính là vì như vậy, cho nên trong lòng cháu mới cam tâm tình nguyện, nếu điều đến đơn vị khác, cháu thật sự có chút lo lắng. Nhưng mà cháu nghĩ, chờ cháu đi công đoàn, tương lai sau này sẽ có thể giúp đỡ nhà máy của chúng ta. Trước kia lúc có việc gì chúng ta không phải đều đi tìm công đoàn giúp đỡ sao, sau này phân xưởng chúng ta nếu có việc gì thì cứ đến tìm cháu, nơi này chính là nhà mẹ đẻ của cháu."

Nghe Tô Du nói như vậy, chủ nhiệm Hứa cũng đã nghĩ đến chuyện này, cái gọi là trong triều có người quen lúc nào cũng tốt. Tuy rằng công đoàn với ủy ban nhà máy không giống nhau, nhưng mà vẫn quản lý rất nhiều chuyện. Đặc biệt là lúc phân chia các đãi ngộ phúc lợi, công đoàn bên này lúc nào cũng được rất nhiều phiếu bầu.

"Tô Du à, cháu có tấm lòng như vậy là tốt rồi. Trước kia cô đối xử tốt với cháu thật không vô ích."

"Mọi người trước kia đều đối xử tốt với cháu, trong lòng cháu đều nhớ kỹ. Cả đời đều không quên được." Tô Du cười nói.

Mặc dù đã chuyển công tác, Tô Du cũng không lười biếng làm việc, bộ dáng bình thường làm việc như thế nào, giờ vẫn là như thế ấy.

Vào giữa trưa, ủy ban nhà máy bên này đã đi xuống truyền đạt mệnh lệnh. Điều động Tô Du làm trong công đoàn, giữ chức cán sự tuyên truyền.

Khi lệnh điều động đến, cả ngành sản xuất ai nấy đều kinh hãi.

Một công nhân thợ dệt, một thợ dệt có mười năm kinh nghiệm vậy mà còn có cơ hội được chuyển ra ngoài làm việc.

Mặt trời chắc là mọc ở phía tây rồi.

Chuyện này rất hiếm có, so với việc tuyển một người bên ngoài vào làm thì chuyện này còn có nhiều chủ đề bàn tán hơn, vậy nên phía dưới rất nhanh đã truyền đến tiếng ồn ào nói về chuyện này.

Lúc tan ca, Tô Du mới đi đến cửa, Tô Tiểu Chí liền xông đến.

"Chị, chị vậy mà được điều đến làm trong công đoàn, chị thật sự muốn đến công đoàn?"

Cậu ta kích động đến mặt đỏ tai hồng.

Tô Đại Chí ở bên cạnh, khuôn mặt cũng lộ vẻ kích động, thậm chí mang theo chút kiêu ngạo.

Suy cho cùng có thể ngồi bên trong văn phòng nhà máy, đối với bọn họ mà nói đều là tiểu lãnh đạo.

Một cái nhà máy chứa đầy công nhân, được ngồi vào văn phòng thì chỉ có vài người, làm sao mà không cao quý được.

Dù cho anh ta nói với người khác là chị cả anh ta đi làm ở công đoàn, như vậy cũng đủ để người ta cảm thấy kiêu hãnh rồi.

Tô Du cười nói, "Chị cũng rất bất ngờ, sáng sớm mới tới xưởng, ủy ban nhà máy đã kêu chị đi nói chuyện. Buổi trưa chị còn đang tính chuẩn bị thông báo cho các em.”

"Chị, tại sao chị được chuyển đến công đoàn vậy?" Tô Đại Chí tò mò hỏi.

Tô Du kích động nói, "Chị cũng không biết nói như thế nào, hình như là trước kia chị có viết mấy bài báo, bọn họ chắc là cảm thấy được chị có thể viết báo được đi. Chuyện của lãnh đạo nhà người ta, có ai nắm rõ được đâu. Nhưng mà đây là chuyện tốt. Tối nay chúng ta sẽ ăn mì ống."

Đến giữa trưa, người nhà họ Tô đều biết chuyện Tô Du vừa được chuyển đơn vị công tác.

Tô Lâm và Lưu Mai bất ngờ đến nỗi há hốc mồm.

Lưu Mai cẩn thận nhìn chị cả nhà mình, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào, khuôn mặt của chị cả ngày càng có thịt, làn da trông có vẻ hồng hào hơn trước, mặt mày tràn đầy vẻ tự tin. Quan trọng là hiện giờ người ta công tác ở công đoàn.

Trước kia vẫn luôn coi thường chị cả, bây giờ so sánh với bản thân cô ta, không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm.

Còn Tô Lâm thì đôi mắt lấp lánh sáng ngời nhìn chị cả của cô bé, cô muốn đi học không phải là vì để lấy được bằng cấp, sau này dễ tìm việc hơn à.

Bây giờ những công việc nhẹ nhàng đều cần có bằng cấp. Một học sinh trung học cùng lắm chỉ có thể thi nghề rồi từ từ học lên. Cũng giống như chị dâu cả của Lưu Mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận