Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 77. Động viên

Chương 77. Động viên


Bây giờ chị cả thế mà đã có thể làm trợ lý sếp lớn ở công đoàn.

Chị thật sự rất lợi hại!

“Được rồi, có chuyện lớn gì cũng phải bình tĩnh đã chứ. Có làm việc ở đâu thì cũng cống hiến vì tổ quốc, vì một tương lai tốt đẹp tươi sáng ở trước mắt thôi.” Tô Du vờ vịt dạy dỗ.

Cả gia đình đều gật đầu: “Biết rồi chị cả.”

Chị cả là một người có bản lĩnh! Chị nói cái gì cũng hợp lý hết.

Buổi chiều, khi Tô Du đến bàn giao công việc. Lúc các công nhân trong xưởng đi ngang qua đều liếc nhìn cô một cái.

Tô Du thoải mái nói, “Các đồng chí, tôi tin rằng tôi không phải là người cuối cùng làm được những việc này, công xưởng đây là có ý muốn bồi dưỡng công nhân chúng ta. Cho nên mọi người phải cố gắng lên, vừa nâng cao trình độ công tác của bản thân, vừa phải tích cực học tập tư tưởng mới lý thuyết mới, theo kịp sự phát triển của xã hội, cơ hội sau này có rất nhiều.”

Nghe được lời nói của Tô Du, vốn là có những công nhân có hơi hâm mộ đố kị cô, trong lòng cũng dần có nhiệt huyết.

Hôm nay Tô Du đã làm được, không chừng ngày mai người khác cũng có thể.

Ai biết được có đến lượt mình hay không.

Cho dù không phải mình, nhưng khi sau này con gái con trai tốt nghiệp xong đến tiếp quản công việc của mình, bọn họ còn trẻ tuổi, biết đâu sẽ có cơ hội.

“Thưa các đồng chí, tôi là người đã bước ra khỏi tuyến đường của chúng ta, sau khi ra đi, tôi đại diện cho những người làm công nhân chúng ta. Tôi sẽ không để cho mọi người mất mặt. Tôi và các đồng chí đã ở cùng nhau hơn mười năm, trong lòng tôi mọi người đều là người nhà cả, về sau có khó khăn gì hãy đến công hội, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cho mọi người. Công hội sinh ra là để giải quyết sự cực khổ của công nhân, là tổ chức bảo chứng cho ích lợi của công nhân, trước kia mọi người có việc gì phiền phức, về sau cũng không cần lo lắng. Mọi người có thể đến tìm người thân nhân này."

“Tô Du à, tôi biết cô là người tốt mà. Những năm qua chúng tôi đều biết cô rất đáng tin.”

“Đúng vậy, bình thường tuy không hay nói, nhưng làm việc rất cẩn thận.”

“Có thể nuôi dưỡng những đứa em trai em gái nên người, phẩm giá người chắc chắn rất tốt.”

“Sau này nhớ về thăm chúng tôi nhé.”

Tô Du cười ôm chằm những người thân thiết, “Chắc chắn sẽ trở về thăm mọi người. Mọi người đều là mẹ của nhà con mà.”

“Sau này Tô Du nhà chúng ta là trợ lý Tô rồi.”

“Rốt cục chúng ta cũng có một trợ lý rồi.” Có người cười nói. Nhưng có chút miễn cưỡng.

Một đồng chí cũ rời xưởng đi như vậy. Tuy sau này có thể gặp lại nhau, nhưng cũng sẽ không giống như trước.

“Tô Du à, có lẽ cháu cũng nên kết hôn rồi đúng không. Người yêu của cháu thế nào, khi nào thì mới kết hôn?” Có một bác gái lớn tuổi hỏi.

Tô Du: “...”

Cô nghiêm mặt nói, “Công việc trong nhà máy quan trọng hơn hết, cháu vừa mới đến công hội, cũng phải dành nhiều thời gian hơn để phục vụ cho các anh chị em công nhân. Tạm thời chưa lo đến chuyện khác. Người yêu của cháu là một người biết lý lẽ, sẽ hiểu cho cháu. Suy nghĩ của anh ấy cũng giống như cháu. Với lại những năm nay, cháu cũng ủng hộ công việc của anh ấy mà. Các đồng chí cách mạng cần che chở hỗ trợ lẫn nhau.”

Mọi người đều biết mấy năm nay Tô Du không có kết hôn, thì ra cũng là vì ủng hộ công việc của đối phương. Bây giờ Tô Du cũng phải làm việc, đối phương cũng nên đợi thêm một lúc.

Sau khi tạm biệt mọi người, Tô Du lại đi thẳng đến phòng làm việc tìm chủ nhiệm Hứa.

Công việc của Tô Tiểu Chí vẫn còn ở vị trí này cơ mà.

Với tư cách là một người quản lý xưởng sản xuất, ý kiến của chủ nhiệm Hứa cũng rất quan trọng.

“Chủ nhiệm Hứa, tôi đã bàn giao việc xong rồi. Sáng sớm mai tôi phải đến công hội.”

Tô Du bây giờ đã là cán sự ở công hội, trong lòng chủ nhiệm Hứa cũng không giống như trước.

Bà cười nói, “Sau này nhớ về thăm thường xuyên nhé.”

“Cháu tất nhiên sẽ thường xuyên về đây, dù sao thì cháu đã ở đây nhiều năm như vậy mà. Tình cảm sâu đậm. Quan trọng nhất là, cô chủ nhiệm Hứa đã giúp đỡ cháu rất nhiều, trong lòng cháu vẫn luôn nhớ rõ. Dù cho cô có cười, nhưng cháu vẫn luôn xem cô là trưởng bối vậy. Không nhờ cô bồi dưỡng thì làm sao cháu được như hôm nay.”

“Xem cháu nói kìa.” Chủ nhiệm Hứa cười híp cả mắt.

Cùng một lời nói, nhưng được nói bởi những người có thân phận khác nhau, thì cũng không giống như vậy. Nếu như một người có triển vọng nói như vậy, sẽ không chỉ khiến cho trong lòng bà nóng lên, mà còn cảm thấy như nhặt được kho báu. Không uổng công bà chăm sóc Tô Du, sau này dù thế nào cũng tạo thêm được một mối quan hệ.

Đơn vị cũng là nơi có tình có nghĩa, đâu biết lúc nào sẽ cần nhờ đến. Quan trọng là Tô Du đối xử rất chân thành với bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận