Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 79. Quá nhanh

Chương 79. Quá nhanh


Tô Du vẫn luôn chờ ở uỷ ban nhà máy, sau đó tán gẫu với trợ lý Điền, “Trợ lý Điền, tôi cảm thấy con người của cô rất hoà đồng. Tôi vừa nhớ đến những lời nói đầy tâm tình kia của cô trước đây, trong lòng tôi cảm thấy rất xúc động.

Cán bộ Cao hỏi, “Nói chuyện kiểu gì thế?”

“Đều là nữ đồng chí mà, dễ nói chuyện.” Tô Du cười cười.

Miệng trợ lý Điền nhếch lên vài lần, vẫn luôn gãi gãi đầu. Bây giờ cô ta bỗng nhiên hối hận, không nên nói những lời đó với Tô Du mới đúng, đây thật sự là một tên đần, nói chuyện chẳng cần biết địa điểm hay thời gian, lại không biết chừng mực.

Đặc biệt là cũng không biết mình gây phiền nhiễu cho người khác!

Cho đến lúc Hứa Cúc Hoa cầm tờ đơn đến, Tô Du nhìn trợ lý Điền đóng dấu, lúc này mới đứng lên rời đi, “À, trợ lý Điền, tôi có việc bận nên đi trước nhé. Thật sự rất là cảm ơn cô nha.”

Sau đó cười tủm tỉm rời đi.

“Vị đồng chí Tô Du này có thể nói chuyện được vậy, đi công hội là quá hợp lý rồi.” Cán bộ Cao đứng bên cạnh nói.

Trợ lý Điền nhíu mày, nhếch miệng không nói gì. Cô ta cảm thấy loại người như Tô Du đi công hội rất tốt, người như thế này đến công hội, không chừng có thể gây ra lục đục nội bộ trong công hội.

Bên trong xưởng, chủ nhiệm Hứa vẫn đang chờ, nhìn thấy Tô Du đưa Hứa Cúc Hoa đến đây.

Vài người công nhân hỏi, “Đây là cháu gái của chủ nhiệm Hứa à?”

“Đây là đồng chí Hứa Cúc Hoa, vừa mới làm thủ tục ở bên uỷ ban nhà máy, sau này sẽ thay chỗ công tác của tôi. Khoan nói chuyện này đã, hiệu suất làm việc của bên uỷ ban nhà máy rất cao, hôm nay tôi chỉ vừa đến thôi, uỷ ban nhà máy đã sắp xếp đâu vào đấy cả.”

“Uỷ ban nhà máy sắp xếp à?”

“Đúng vậy, dù sao tôi được điều đi khá gấp, vấn đề tuyển dụng ở bên ngoài quá lớn, nên huy động ở bên trong luôn. Làm như vậy cho bớt việc.”

“Xong rồi à? Nhanh thế?” Các cô còn chưa kịp ra tay mà.

“Uỷ ban nhà máy làm việc sao không nhanh cho được?”

“Do chủ nhiệm Hứa sắp xếp à?”

Tô Du nói, “Cái gì thế, chủ nhiệm Hứa còn chưa đến uỷ ban nhà máy nữa là, là do đồng chí Cúc Hoa muốn đến chỗ chúng ta, đến uỷ ban nhà máy để nộp đơn đăng kí, uỷ ban nhà máy đồng ý rồi. Chủ nhiệm Hứa còn có ý kiến gì nữa?”

“...”

Cái tay này quá nhanh rồi!

Sau khi bàn giao ngắn gọn với Hứa Cúc Hoa, Hứa Cúc Hoa phải quay lại xưởng của mình, bên kia cô cũng phải bắt đầu chuyển giao công tác.

Tất cả điều này thật sự xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay.

Sau khi nói rõ hết chuyện ở xưởng, Tô Du lại đến gặp chủ nhiệm Hứa.

Chủ nhiệm Hứa cười nói, “Làm rất tốt, đừng lo lắng công việc của Tiểu Chí.”

Thông qua việc này, bà cũng đã thấy được mạng lưới quan hệ của Tô Du. Không chỉ được người của công hội nhìn trúng, mà còn có quan hệ với người ở uỷ ban nhà máy.

Tô Du đã nguyện ý làm việc giúp cho bà rồi, bà cũng bằng lòng giúp đỡ việc này của Tô Du.

Một chức vụ công tác cho ai cũng như nhau, dù sao thì nhà mình cũng không thể nhận lấy hết tất cả công việc tốt được, tốt hơn hết là cho một chút chỗ tốt ấy cho Tô Du.

Buổi tối phải đi học, sau khi tan ca, Tô Du cố ý đi đến bên nhà kho mua một chút nguyên liệu loại trở về.

Người ta hay nói chuyện gì cũng có cách giải quyết, bởi vì những nguyên liệu này có vấn đề nên thường đến cuối cùng mới đưa đến nơi tiêu thụ, trước đó vẫn có thể tiến hành rất nhiều thao tác khác nữa.

Những nhân viên trong nội bộ chỉ cần có chút mối quan hệ đều có thể giở chút mánh khóe lấy những nguyên liệu này ra bên ngoài, sau đó bên kho hàng sẽ tiến hành bồi thường thất thoát hàng hóa là được rồi, làm như thế vừa có thể tiết kiệm được phiếu vải nữa.

Nhưng những chuyện này chỉ dành cho những người to gan no bụng, nhát gan chỉ có đói chết mà thôi, gia đình thành thật như nhà lão Tô thường chỉ có phần nhịn đói mà thôi.

Khi Tô Du biết những chuyện này thì suýt chút đã tức đến mức ói máu, cái này đúng là đang ôm lấy núi vàng mà không biết đấy, những chuyện này chỉ cần khống chế một cách thật tốt thì sẽ mang đến rất nhiều lợi nhuận.

Tô Đại Chí là người phụ trách nhà kho, khi biết chị ruột mình đến mua những nguyên liệu này bèn nói: “Chị, chị muốn may quần áo sao?”

“Chị có cái phần phúc này sao?” Tô Du trợn mắt nhìn anh ta một cái rồi nhỏ giọng nói: “Em tưởng bỏ tiền ra mua cái bếp than dễ dàng lắm sao, chị phải vận dụng hết tất cả các mối quan hệ đấy, người ta không tìm chị lấy nhưng chị cũng không thể cái gì cũng không đưa cho người ta đúng không, cái này gọi là chỉ lấy không cho đi sẽ không lâu dài đâu.”

Tô Đại Chí chợt bừng tỉnh, thì ra cái bếp than trong nhà cũng phải trải qua nhiều cửa ải thế sao, đã nói rồi mà, thứ đó không dễ mua được đâu.

“Em đi xem thử có vải gì tốt một chút hãy mau lấy ra cho chị, chị còn phải đi học nữa, em nói xem có phải là ngày nào chị cũng phải lo lắng cho cái nhà này không, kiếp trước chị đúng là mắc nợ tụi em mà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận