Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 80. Lấy vải

Chương 80. Lấy vải


Tô Đại Chí vội vàng đi lựa vải, dù sao anh ta cũng là nhân viên nội bộ nhà kho, trước kia vì nhát gan cũng như không có suy nghĩ gì cả, bây giờ nghe thấy lời căn dặn của Tô Du, anh ta chỉ còn cách cắn răng đi lấy vải thôi.

“Coi bộ dạng của em kìa, làm việc bao nhiêu năm rồi cũng không học người ta thông minh hơn một chút, sau này có vải tốt toàn bộ để lại hết cho chị.”

“Chị, như thế hình như không tốt cho lắm?”

“Có gì mà không tốt chứ, chúng ta bỏ tiền ra mua đồ thì sao chứ? Những nhân viên kinh doanh cho những nơi tiêu thụ bên ngoài cũng biết để lại đồ tốt cho người thân của mình, em mà chỉ biết ngồi ở chỗ tốt không thì không thể phát huy được tác dụng đâu.”

Tô Đại Chí: “…”

Gói ghém xong xuôi đống vải, Tô Du bèn đặt chúng vào trong cặp, sau đó nói: “Hôm nay chị không mang tiền, em ký tên ghi nợ để sau đó trừ vào trong tiền lương của em, dù sao cũng như nhau cả thôi, mất công lấy tiền lại phiền phức.”

“…”

Cô vỗ vỗ vào cái cặp: “Ái chà, cả đời này chị cũng chưa từng mặc loại vải tốt như thế đấy, tất cả đều vì tụi em cả! dù gì chị cũng làm việc ở công đoàn mà đến bộ quần áo đẹp cũng không có để mặc, em nói người khác có cười chị không cơ chứ?”

“Chị có cần lấy chút không?”

“Lấy cái gì chứ, tiết kiệm một chút, chị cũng chỉ nói thế thôi, những thứ này phải dùng vào việc quan trọng đấy. Những mối quan hệ này đều là tài sản quý báu của nhà lão Tô chúng ta đấy! Nếu không phải em quá khờ khạo thì chị cũng không muốn phải bận tâm nhiều như thế đâu.” Cô muốn mặc thì phải mặc vải loại tốt, tại sao phải mặc loại dở chứ!

Tô Đại Chí bị nói đến mức không thể ngẩng đầu lên, anh ta đúng là quá vô dụng mà, không giống chị, cái gì cũng giỏi, đã vậy còn nhiều bạn bè nữa chứ.

Chuyện gì cũng có thể làm được.

Tô Du vẫn còn chuyện muốn nói với Tô Tiểu Chí nên đã để Tô Tiểu Chí đưa cô đến trường học.

Nhìn thấy Tô Đại Chí đi rồi, Tô Tiểu Chí vui đến mức cười tít cả mắt lại: “Chị, hôm nay chúng ta ăn gì thế?”

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, chị có chuyện nghiêm túc muốn tìm em đấy, chuyện đại sự cả đời của em.”

Tô Tiểu Chí nghe thế bỗng chốc đỏ hết cả mặt mày: “Chị, những chuyện này có phải là sớm quá không?”

“Sớm gì nữa, chị còn chê trễ đấy.”

“Em, em vẫn chưa gấp, em vẫn còn nhỏ mà.” Á á á á, chị muốn tìm vợ cho mình sao? Cũng không biết khuôn mặt ra sao nữa, không biết có xinh đẹp không nhưng đừng giống kiểu của chị dâu là được.

“Nhỏ cái gì chứ, anh hai em khi xưa chuyển qua làm công nhân chính thức cũng mới có mười bốn tuổi thôi, bây giờ em cũng mười tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, dạo này biểu hiện của em tốt hơn chút, chị đã giúp em tìm kiếm mối quan hệ rồi đấy, để coi có thể giúp em chạy cái biên chế không.”

“…” Khuôn mặt Tô Tiểu Chí tỏ vẻ ngại ngùng: “Chuyện công việc sao?”

“Nếu không em tưởng là chuyện gì? Công việc tốt hay không liên quan đến cả đời của em đấy, chị lo mất ăn mất ngủ vì em đấy.”

Tô Tiểu Chí càng đỏ mặt hơn nữa, nghĩ nhiều quá rồi…

“Chị, chị đã giúp em tìm mối quan hệ rồi sao?” Chẳng lẽ chị thật sự làm được sao.

“Chị không giúp em thì em có thể làm sao nữa chứ, cũng không biết sau này có công việc rồi có quên bà chị này và trở thành con sói hống hách hay không.”

Tô Tiểu Chí nhanh chóng lắc lắc đầu, sau đó giơ tay lên thề thốt: “Chị, cả đời này đều nghe theo lời của chị!”

Tô Du nở nụ cười mãn nguyện.

Những lời này nói được phải làm được đấy, nếu không cô sẽ đánh gãy chân thằng nhóc này nhưng miệng vẫn nói: “Chị không bận tâm những thứ này, mấy ngày này em hãy làm việc chăm chỉ hơn một chút, chị cũng chỉ có thể giúp em bấy nhiêu đây thôi, chúng ta hãy lấy được biên chế trước đã, đợi sau này có cơ hội, chị sẽ đổi cho em một công việc nhàn hạ hơn, chúng ta cứ từ từ không cần phải gấp gáp, khi xưa chẳng phải chị cũng làm mười năm công nhân may sao?”

“Chị, em sẽ nghe theo lời chị.” Tô Tiểu Chí vui vẻ bĩu môi, chỉ cần có việc làm, sau này có cơm ăn là được rồi, cậu ta lại không thích học hành, cũng không có tài nghệ gì cả nên không có gì phải nghĩ ngợi nhiều, khiêng hàng mặc dù rất mệt nhưng cũng là công việc tốt.

“Ừ, đợi em có việc làm ổn định thì chị sẽ bảo Tiểu Lâm nấu cho em vài món ngon hơn để cho em tẩm bổ, đi nào, bây giờ chúng ta đến tiệm cơm ăn cơm thịt heo quay nào.”

Tô Tiểu Chí bỗng chốc nuốt nghẹn miếng nước bọt.

Cậu ta cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi, đi theo chị quả nhiên là có thịt ăn!

Sau khi tới trường học, Tô Du đến phòng làm việc của thầy Từ và nói với cô giáo Từ về chuyện mình thay đổi vị trí làm việc.

Cô giáo Từ nghe xong bèn ngơ ngác: “Sao lại đến công đoàn rồi, em chuyên nghiệp như thế lẽ ra phải đến bộ phận tài vụ chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận