Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 82. Ngày đầu tiên đi làm

Chương 82. Ngày đầu tiên đi làm


Tô Đại Chí nghe thế bèn đẩy cô ta một cái: “Đừng để chị nghe thấy đấy.”

Bức tường mỏng như thế, ắt xì hơi một cái cũng có thể nghe thấy được.

“Đúng là em có ý kiến đấy, em cũng làm việc mà, chẳng lẽ biểu hiện của em không tốt sao?”

“Chắc là chị cảm thấy em và cả nhà không đồng lòng.” Tô Đại Chí cảm thấy cũng chỉ có cái khả năng này thôi.

Lưu Mai nói một cách bực bội: “Tại sao chứ, em không đồng lòng thế nào chứ?”

“Ai mà biết được, đừng ồn ào nữa, đi ngủ.” Tô Đại Chí bực mình nói, chị nghĩ thế nào sao anh ta biết được chứ.

Sáng hôn sau, cả nhà đều ăn một bữa thật ngon để ăn mừng Tô Du hôm nay ngày đầu tiên đến công đoàn làm việc.

Như những gì Tô Du nói thì đây có chút cảm giác cả nhà cùng vui, chị tốt thì mọi người đều tốt.

Nhưng sau khi Lưu Mai ăn xong đã im lặng tự mình bỏ đi làm, cũng không hề chào hỏi ai cả.

Khuôn mặt Tô Đại Chí có chút khó coi, người khác nhìn vào ai cũng thấy Lưu Mai đang làm mình làm mẩy, cả nhà đang yên ổn, cô ta lại muốn giở trò gì đây?

Tô Du đưa Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đi làm.

Trên đường đi, cô nói: “Đại Chí à, em biết tại sao chị lại không lấy vải cho Lưu Mai không, bởi vì cô ấy và chúng ta không đồng lòng.”

Tô Đại Chí thầm nghĩ, vậy là mình đã đoán đúng rồi.

“Em và Tiểu Chí, bao gồm cả Tiểu Lâm cũng đồng ý đưa tiền cho chị giữ bởi vì chúng ta đều đang đồng tâm hiệp lực cố gắng vì cái nhà này, còn Lưu Mai lại khác, tháng nào cô ấy cũng giữ lại tiền và vé tự mình tiêu xài, việc này chị không cấm và cũng không nói gì cả, nhưng cô ấy muốn nhận được những ưu ái như tụi em là không thể nào, trong lòng chị, chúng ta mới thật sự là người một nhà.” Bởi vậy mới nói, đừng bởi vì ngủ ở một căn phòng lâu rồi thì chia cắt với chị.

“Chị, em sẽ nói chuyện với cô ấy…”

Tô Du lắc lắc đầu: “Không cần đâu, người ta không đồng lòng với mình thì mình cũng không thể yêu cầu quá nhiều, trong lòng chúng ta tự hiểu là được rồi. Chị đối xử tốt với các em cũng không cần phải nhận lại điều gì nhưng cũng chỉ đối với các em như thế thôi.”

Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí gật đầu cảm động.

Chị và họ là người thân thật sự.

Ngày đầu tiên Tô Du đến công đoàn làm việc, đầu tóc được buộc gọn gàng, cả người tỉnh táo sảng khoái vô cùng, vì muốn khuôn mặt mình trông khác một chút, thậm chí cô còn nghĩ cách nhổ đi mấy sợi lông mày của mình nữa, thật là đau chết đi được.

Cô còn ngỡ hôm nay mình là người đầu tiên đến, nào ngờ người của công đoàn đã đến hết rồi.

Hai vị ủy viên, hai vị cán bộ.

Nhìn thấy Tô Du đến rồi, những người khác đều đứng dậy từ chỗ ngồi, Ủy viên Trương cười nói: “Chào mừng đồng chí Tô Lâm gia nhập tổ chức công đoàn của chúng ta.”

Mọi người người cùng nhau vỗ tay.

Tô Du nói với vẻ mặt kích động: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Sau đó cúi người trước mọi người.

Ủy viên Hồ nhiệt tình đi đến: “Tô Du, sau này không cần phải khách sáo, sau này chúng ta sẽ làm cùng một bộ phận đấy.”

Tô Du hào hứng gật gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi, bước qua cánh cửa này thì sau này chúng ta sẽ là người một nhà, người một nhà không cần phải khách sáo, công đoàn là nhà của chúng ta, xây dựng nhờ mọi người, tôi nhất định sẽ cố gắng xây dựng ngôi nhà chung này của chúng ta.”

Ủy viên Hồ cười nói: “Tô Du nói hay lắm, tôi cảm thấy có thể dùng vào công tác tuyên truyền.”

Tô Du cười ngại ngùng.

Ủy viên Hồ chỉ vào cái bàn kế bên Nghiêm Tiểu Phương: “Sau này cô sẽ ngồi với Tiêu Nghiêm nhé.” Sau đó quay qua nói với Nghiêm Tiểu Phương: “Tiểu Nghiêm, cô và Tiểu Tô cũng đã sớm quen biết với nhau rồi, khoảng thời gian này hãy chỉ dẫn cô ấy nhé để cô ấy nhanh chóng quen thuộc với lưu trình của công đoàn chúng ta nhé.”

“Được rồi, tôi chắc chắn sẽ chỉ dạy chị ấy thật tốt.” Nghiêm Tiểu Phương kích động nói.

Tô Du có thể đến công đoàn làm, cô thật sự rất hào hứng, dựa vào năng lực của mình có thể giúp được một công nhân, cô thật sự cảm thấy mình quá có thành tựu.

Sau khi sắp xếp xong vị trí của mình, Tô Du có chút ngượng ngùng nói với Nghiêm Tiểu Phương: “Bộ phận của chúng ta mấy giờ đến thế, hôm nay tôi đã cố tình đến sớm nửa tiếng mà vẫn đến trễ nữa, ngày đầu tiên đi trễ khiến tôi cảm thấy xấu hổ quá.”

Nghiêm Tiểu Phương xua xua tay: “Không sao đâu, bình thường mọi người không đến sớm thế đâu, hôm nay vì biết có đồng nghiệp mới đến nên mới cố tình đến sớm để chào đón chị đấy.”

“Không khí bộ phận của chúng ta thật tốt, hoàn toàn khác với bên xưởng ủy, trước đó tôi qua đó làm việc cũng không dám nói nhiều, đúng rồi, họ ở ngay kế bên chúng ta, tôi có cần qua đó chào hỏi không, bình thường mọi người qua lại với nhau thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận