Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 83. Ngày đầu tiên đi làm (2)

Chương 83. Ngày đầu tiên đi làm (2)


“Đi đâu thế, chúng tôi bình thường cũng không quan tâm đến họ nên không cần đi đâu.” Nghiêm Tiểu Phương kiên quyết nói.

Tô Du gật gật đầu, xem ra mối quan hệ giữa xưởng ủy và công đoàn có vẻ không tốt lắm, vậy hôm trước cán bộ tìm cô xem ra có nguyên nhân gì rồi.

Tốt lắm, không chống đối một mình cô là tốt rồi.

Quy mô xưởng dệt Đông Giang không hề lớn bằng quy mô đại doanh nghiệp như xưởng than đá và xưởng thép, nó chỉ thuộc quy mô tầm trung mà thôi. Huống hồ các ngành công nghiệp nhẹ không được coi trọng ở trong nước, vì vậy công nhân làm trong xưởng dệt cũng không nhiều.

Ngoại trừ một mình chủ tịch Tôn ra, còn có ủy viên Trương của ban sản xuất và ủy viên Hồ ban tuyên truyền, còn cán bộ Lâm, Nghiêm Tiểu Phương và Tô Du đều là nhân viên văn thư ở đây.

Ngoài ra còn một vài quản đốc phân xưởng đang kiêm nhiệm vị trí nhân viên công đoàn, đồng thời điều phối các công việc hằng ngày.

Đừng nhìn quy mô nhỏ như vậy nhưng mà ngay cả phòng làm việc của phó trưởng trong xưởng gì đó cũng không dám làm khó làm dễ bên công đoàn.

Thứ nhất là sau lưng công đoàn chính là công đoàn Tỉnh, một đơn vị của nhà nước. Dựa lưng vào một cây đại thụ to lớn mà hóng mát. Ở một phương diện khác thì chính là công đoàn có quyền lợi phát ra phúc lợi.

Không sai, công đoàn ngoại trừ những công việc tuyên truyền trong công xưởng, tổ chức bồi dưỡng đào tạo công nhân, còn có quyền lực mang đến phúc lợi cho công nhân. Ngoại trừ điều được công nhân quan tâm nhất đó chính là tiền lương, bên cạnh đó còn có những phúc lợi khác.

Huống hồ bởi vì những người làm công đoàn và công nhân tiếp xúc rất nhiều nên uy tín của họ đối với công nhân rất lớn.

Cái gọi là một núi không thể có hai hổ, quyền thế của chủ tịch Tôn đã gây ra mâu thuẫn khó giải quyết được giữa công đoàn và ủy ban nhà máy. Bình thường sẽ không có chuyện gì nhưng nếu có cơ hội ủy ban nhà máy sẽ tấn công công đoàn.

Nhân lúc ủy viên Trương và ủy viên Hồ không có mặt trong văn phòng, Nghiêm Tiểu Phương đã mang chuyện này nói với Tô Du.

Lúc trước không tiện nói, nhưng bây giờ Tô Du là một thành viên của công đoàn, đương nhiên phải cho cô hiểu được kẻ thù là ai. Không phải, phải nói là đối thủ cạnh tranh.

Sau khi Tô Du đã hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ở đâu có người thì nơi đó phải có đấu tranh, cho dù là một xí nghiệp nhỏ thì cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện phức tạp.

Mà cô xém tí nữa đã bị người khác lợi dụng thành một khẩu súng.

Còn chuyện bên ủy ban nhà máy muốn đơn phương nhắm vào công đoàn mà Nghiêm Tiểu Phương nói, Tô Du cũng hoàn toàn không tin. Nếu như công đoàn không có năng lực thì đã không thể lớn mạnh như ngày hôm nay.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn chưa chuẩn bị để rơi vào cuộc canh tranh giữa hai bên.

Đối với cô mà nói, xưởng dệt Đông Giang này chỉ là một nơi cô tạm thời ở lại, cô không thể ở mãi trong một cái miệng giếng nhỏ bé như thế này được.

Chỉ trong một buổi chiều, cô không chỉ hiểu hết được thông tin về công đoàn,mà còn có thể hiểu được quy trình làm việc hằng ngày ở công đoàn.

Công việc của cô rất đơn giản, chủ yếu là hỗ trợ cho ủy viên Hồ những công việc thông báo. Ngoài ra còn tổ chức các hoạt động, làm cho đời sống công nhân đầm ấm, tiến hành giải quyết những vấn đề của công nhân.

Còn Nghiêm Tiểu Phương làm việc dưới trướng của ủy viên Trương, phụ trách các khó khăn của công nhân liên quan đến bộ phận sản xuất, giúp đỡ họ trong tiến trình làm việc. Còn cán bộ Lâm thì vô cùng tài giỏi, người ta chính là người làm việc cho chủ tịch Tôn. Chỉ là chủ tịch Tôn là đàn ông, sẽ rất bất tiện nếu luôn mang theo một người nữ bên cạnh, vì vậy thường làm việc một mình, không dùng đến cán bộ Lâm nhiều.

Tô Du vô tình liếc mắt nhìn cán bộ Lâm, một người ngang tuổi với cô, đã kết hôn, tóc thắt thành hai bím lớn, gương mặt luôn lãnh đạm và ít khi nói chuyện.

Sau đó cô đưa ra một kết luận, nếu như đổi lại là cô trước đây thì cũng sẽ không dùng một thư kí như vậy. Thư kí khi làm việc cần phải lanh lợi mới có thể thay ông chủ nghe ngóng tin tức khắp nơi.

Xem ra bên trong xí nghiệp nhỏ bé này cũng thật náo nhiệt.

Tô Du lẩm bẩm trong miệng.

Đến giờ ăn cơm trưa, Nghiêm Tiểu Phương mời Tô Du đến căn tin ăn trưa.

Tô Du mỉm cười lắc đầu: “Lương thực của tôi chưa chuyển tới đây nên tôi phải ăn cơm ở nhà.” Ở nhà có thể ăn đồ ngon, ở trong căn tin ăn quá ngon sẽ khiến người ta chú ý.

“Nên chuyển tới đi, tôi cảm thấy chị nên độc lập, đừng quản nhà nhiều.” Nghiêm Tiểu Phương nghiêm túc nói. Cô ấy cảm thấy Tô Du hi sinh cho gia đình rất nhiều.

Tô Du thở dài nói: “Chỉ là thói quen lâu nay mà thôi.” Độc lập quá cũng không tốt, không có người giặc quần áo, nấu ăn, không có người pha trà quét dọn nhà cửa, nhưng ngày tháng như vậy thật sự khó mà sống được.

Nghiêm Tiểu Phương thở dài, cũng không lên tiếng khuyên ngăn, dù gì cũng là chuyện của nhà người khác. Cũng may là bây giờ Tô Du đã đến làm việc ở công đoàn, lương tăng lên, cuộc sống sẽ tốt hơn trước rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận