Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 85. Bên vực

Chương 85. Bên vực


Báo trong xưởng đều là một số văn kiện học tập, đọc mà thấy khô khan.

Tô Du cảm thấy nếu không phải là vì không có cách nào khác, cô cũng sẽ không đọc loại báo này. Những người làm công nhân không hề được học hành gì nhiều, loại báo này hoàn toàn không có tác dụng học hành. Công nhân làm việc ệt mỏi, sao có tâm tư học tập gì chứ.

Đợi sau khi ủy viên Hồ rời đi, cô cũng lập tức cầm quyển vở ghi chép rời đi.

Cán bộ Lâm nhìn thấy Tô Du đi, liền nói: “Mới đến công đoàn đã chạy khắp nơi, như vậy cũng không tốt.”

Nghiêm Tiểu Phương đáp: “Tô Du nói đi ra ngoài tìm hiểu tình huống của công nhân, là vì công việc.”

“Bản thân cô ấy chính là người từ công xưởng tới, còn phải tìm hiểu gì chứ?”

“Vậy đợi lúc nữa chị hỏi Tô Du đi.”

Nghiêm Tiểu Phương tiếp tục cúi đầu làm việc, dù gì cô cũng không tin Tô Du đi ra ngoài để chơi.

Lúc này Tô Du đang hỏi thăm một người công nhân cao tuổi, hỏi xem cuộc đời này bà ấy đã trải qua chuyện gì gian khổ nhất.

Sau khi ghi chép những ý chính vào sổ, Tô Du liền nói: “Nếu như có thể đăng lên báo, dì có muốn in lên báo của xí nghiệp chúng ta.”

Người công nhân này đột nhiên sững sốt: “A, cho tôi lên báo sao. Được chứ, hay là để tôi nói thêm một chút nữa, lúc nãy vẫn còn chưa nói rõ. Ai ya, cô không nói sớm rằng sẽ cho tôi lên báo, tôi còn chưa có chuẩn bị gì hết. Không được, để tôi nói thêm cho cô nghe, thật ra chuyện này cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, tôi còn có chuyện khác vĩ đại hơn...”

“Dì ơi, ý cháu là biết đâu có thể lên.”

“Vậy tôi nói kỹ thì không phải cơ hội nhiều hơn sao?”

“Được rồi, dì cứ kể tiếp đi.” Tô Du bắt đầu tiếp tục ghi chép.

Mãi cho đến khi tan làm, Tô Du mới quay về văn phòng làm việc. Nhìn xem vẫn còn nửa tiếng, cô cũng không nói thêm gì, bắt đầu chỉnh sửa lại câu chuyện.

Thông qua cách hành văn của mình, Tô Du đã cô đọng câu chuyện của người công nhân ấy thành một bài văn dài một nghìn chữ.

Cho đến lúc tan tầm vẫn chưa viết xong.

Tô Du muốn Nghiêm Tiểu Phương nói với Tô Tiểu Chí một tiếng, bảo cậu ta ở lại đợi cô còn Tô Đại Chí về nhà. Một lúc sau, Tô Tiểu Chí liền chạy đến văn phòng đứng đợi.

Cậu ta đứng ở ngoài cửa nhìn vào, nhìn thấy chị cả đang cầm viết ngồi trên bàn chăm chú viết, đột nhiên trong lòng cảm thấy bái phục.

Đợi đến khi bụng kêu lên, mới nhìn thấy Tô Du đứng dậy.

“Chị, chị vất vả rồi.”

Tô Tiểu Chí thật lòng nói. Lân này cậu thật sự đã tin. Tan làm lâu như vậy, nhưng chị vẫn còn ngồi làm việc. Nhìn chị cực khổ như vậy, từ nay về sau cậu ta nhất định sẽ không nghĩ rằng ở văn phòng làm việc thoải mái.

Còn cực khổ hơn cả việc cậu khiêng hàng, khiêng xong một xe liền có thể nghỉ ngơi.

Tô Du nhàn nhạt nói: “Đều là vì công việc, không có gì không khổ cả.”

“Chị ơi, chúng ta mau chóng về ăn cơm thôi. Em đói muốn chết rồi đây.”

Tô Tiểu Chí ôm bụng nói.

Tô Du cười nói: “Trở về ăn cái gì chứ, đi ăn quán đi. Chị giữ em lại chính là muốn bồi bổ cho em.”

Hai mắt Tô Tiểu Chí đột nhiên sáng rực: “Chị ơi, chị quá tốt.”

Tô Du mỉm cười. Thể lực sống làm việc năng lâu dài, nếu như không bồi bổ thì cơ thể bị kiệt sức phải làm sao? Hoàng đế cũng không bao giờ để binh lính của mình đói.

Buổi tối, lúc hai chị em quay về nhà, tất cả mọi người đều đã ăn cơm xong, chỉ là không khí không được vui vẻ. Nói chính xác hơn chính là mối quan hệ giữa Tô Đại Chí và Lưu Mai không được tốt.

Tô Lâm đang ngồi nhàng nhã may quần áo cho mình, tỏ ra như không có chuyện gì.

Nhìn thấy Tô Du quay trở về, Tô Đại Chí dường như có điều muốn nói nhưng không thốt ra lời.

Tô Du nhìn thấy bộ dang ấm ức, đang cắn môi của Lưu Mai, liền hỏi: “Sao vậy?”

“Chị, không có gì, chỉ là em không thích cô ta tỏ thái độ nên nói vài câu.”

Lưu Mai ấm ức nói: “ Tôi không chọc vào anh. Anh dựa vào cái gì mà nói tôI.”

Không phải cô ta chỉ nói thầm một câu là sao chị chồng còn chưa về ăn cơm, chỉ giữ một mình chú em ở lại, kết quả tên đàn ông Tô Đại Chí này lại đột nhiên nổi giận.

Còn nói chính cô ta khiến cho mọi người trong nhà bất hòa, làm cho chị cả tức giận.

Tô Du đưa mắt nhìn hai người, sau đó chau mày nhìn Tô Đại Chí: “ Như vậy là em sai rồi. Lưu Mai tỏ sắc mặt nhưng chị còn chưa nói gì, đến lượt em nói sao? Em đây là không tôn trọng nữ đồng chí. Lưu Mai là nữ đồng chí, nam đồng chí không được phép không tôn trọng nữ đồng chí. Nghe rõ chưa?”

Tô Đại Chí: “...”

Chị à, rốt cuộc chị nghĩ thế nào vậy?

Lưu Mai nhìn thấy Tô Du che chở cho mình như vậy, nhất thời lòng chua xót thiếu chút nữa rơi nước mắt: “Chị, em thật sự không làm gì cả. Sau này chắc chắn em sẽ không dễ giận như vậy nữa.”

“Vậy mới đúng, nữ đồng chí phải cứng một chút, không được yếu đuối. Đại Chí à, em phải cùng Lưu Mai sống thật tốt, đừng gây chuyện.”

Tô Đại Chí: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận