Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 86. Tiểu Chí được làm chính

Chương 86. Tiểu Chí được làm chính


“Đúng rồi, Đại Chí, ngày mai chị phải đi học, em đưa chị đi nhé.” Tô Du nói.

Tô Đại Chí nghe xong liền mỉm cười: “Dạ được.”

Xem ra chị rất hài lòng với biểu hiện của anh ta.

Đến tối, Tô Du không thể tránh khỏi nghe thấy những thứ không nên nghe. Cô biễu môi xoay người lại, nếu như sau này có cơ hội nhất định sẽ đổi một căn phòng khác, cách xa hai người này càng xa càng tốt.



Sáng hôm sau, sau khi tới công đoàn, Tô Du lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ. Cuối cùng đến trưa cũng đã hoàn thành, đem bài viết của mình chỉnh sửa lai đôi chút. Nhân lúc ủy viên Hồ vừa làm xong việc, cô liền đưa bài viết của mình cho cô ấy nhìn.

“Chủ nhiệm, đây là suy nghĩ đột nhiên tôi nghĩ ra được, trước đây tôi đã từng làm qua công việc của những người công nhân, vì vậy đứng trên lập trường của họ mà nghĩ ra chuyện này. Tôi cảm thấy dùng hình thức câu chuyện, dung hòa vào các giá trị tư tưởng tinh thần, để cho người đọc học được tư tưởng thông qua câu chuyện. Hơn nữa hôm qua lúc đi phỏng vấn, phát hiện được rằng công nhân rất thích được lên báo, tôi cảm thấy việc làm này sẽ khích lệ công nhhaan.”

Nghiêm Tiểu Phương ở bên cạnh nghe xong, cười nói: “Hóa ra hôm qua chị vì chuyện này à?”

“Đúng vậy, tập hợp lại các tài liệu này tốn rất nhiều thời gian, cũng không biết như vậy có hiệu quả hay không.”

Ủy viên Hồ mãi đọc, chữ của Tô Du rất đơn giản, chưa nói tới văn phong đặc sắc bao nhiêu. So với những văn học bậc thầy kia còn kém hơn rất nhiều. Chỉ là đem câu chuyện viết ra một cách rõ ràng mà thôi. Nhưng cũng chính vì vậy mà lại dể đọc, dể hiểu, dể cảm thụ được.

Cô ấy cảm thấy rằng bất cứ người nào biết chữ cũng có thể hiểu được câu chuyện này.

Đương nhiên nội dung câu chuyện khá tốt, viết nên một câu chuyện của công nhân để diễn tả tinh thần cống hiến vĩ đại suốt đời của giai cấp công nhân cho sự phát triển của xã hội.

“Ý tưởng này không tồi, hẳn không chỉ một bài nhỉ.”

Tô Du mỉm cười nói: “Nếu như được sự phê duyệt của chủ nhiệm, tôi nhất định sẽ làm thành một tập dài. Tên gọi là Hàng loạt người sắt. Bất kể bọn họ cống hiến bao nhiêu thì cũng có ý chí như sắc thép. Chúng ta thậm chí có thể đưa ý tưởng này đi xa hơn.”

Ủy viên Trương nói: “Cách nghĩ này của Tiểu Tô thật sự rất hay, nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ có một nhiệm vụ mới.”

Nghiêm Tiểu Phương nói: “Những công nhân trong công trường nhất định sẽ thích, đến lúc đó số lượng báo của công xưởng chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều, sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với những người công nhân hơn.”

“Vấn đề mấu chốt ở đây chính là chúng ta phải tạo nên một đặc sắc gì đó, tôi cảm thấy đây là một cơ hội đột phá của chúng ta.” Uỷ viên Hồ cười nói: “Tiểu Tô à, ý tưởng này của cô rất hay, chúng ta có thể thử, vậy chiều nay chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về cách thức tiến hành.”

Tô Du sờ trán mình một cái, cô đây là ăn mót ăn nhặt mà thôi.

Có kế hoạch rồi, Tô Du nhanh chóng bận rộn, trải qua hai ngày mới có thể hoàn thành xong.

Rất nhanh, câu chuyện do Tô Du viết đã được đưa lên báo của xưởng.

“Đây không phải là thím Tôn sao, bà ấy đã được lên báo rồi.”

“Chuyện này tôi vẫn còn nhớ, hồi đó dời vào trong xưởng, tôi còn giúp một tay cơ mà.”

“Ôi chao, viết thật hay.”

“Đây là do Tô Du viết, chính là Tô Du vừa chuyển đến công đoàn làm việc đó sao?”

“Xem ra, vẫn là công nhân trong xưởng chúng ta biết quan tâm chúng ta đó, chứ trước kia có ai tới viết báo chúng ta đâu.”

....

Báo vừa được xuất bản, trên đường đi, Tô Du thường xuyên gặp phải có người tìm cô chào hỏi, trò chuyện một chút liền bắt đầu kể lại lịch sự phấn đấu gian khổ trước kia.

Khó khăn lắm mới đến cổng công xưởng, trán cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô cảm giác như mình đang tự đào hố chôn mình.

“Chị.”

Tô Du vừa mới tới cổng thì Tô Tiểu Chí vui mừng chạy ra, sau lưng là Tô Đại Chí cũng mặt đầy sùng bái.

“Sao vậy?”

“Chị,...chúng ta vừa đi vừa nói đi.”

Tô Tiểu Chí kéo tay của Tô Du đi ra ngoai.

Tô Du nói: “Em đừng có kể lịch sử khó khăn của mình cho chị nghe nữa, hôm nay chị đã nghe đủ rồi.”

“Không phải chuyện này.” Đi được nửa đường, Tô Tiểu Chỉ mới kìm chế không được mà thốt lên: “Chị, chị có biết không, hôm nay đội trưởng đội bốc vác đã đến tìm em, nói rằng em có thể đảm nhận vị trí của anh ta. Chị, em thật sự được tuyển chính rồi.”

Nhanh như vậy sao, bản lĩnh của chủ nhiệm Hứa không hề nhỏ. Hơn nữa còn dùng cách này để chuyển việc, không dễ để người ta phát hiện giữa các cô có đổi chác.

“Chị, có phải chị tìm hay không, Lưu sư phụ cái gì cũng không nói nhưng em biết chắc là chị tìm quan hệ, trước đó chị đã nói với em mà.”

Tô Tiểu Chí kích động nói.

Tô Du nhướng mày, cũng may là chị đã nhắc trước, nếu không cậu còn tự cho rằng đó là vận may của mình.

Cô ho nhẹ nói: “Bình tĩnh một chút, chuyện bao lớn, không phải chị đã nói với em trước rồi sao, em ngay cả chuẩn bị một chút tinh thần cũng không có?”

“Chuẩn bị chứ, nhưng mà vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Tô Tiểu Chí cười hì hì nói.

Tô Đại Chí nhìn Tô Du bằng ánh mắt khác. Một công việc đó, nói lấy được là lấy được.

Bản lĩnh của chị cả thật sự không hề tầm thường.

Anh ta cảm thấy chị cả càng ngày càng khiến anh ta nhìn không thấu, không biết chị cả còn có bao nhiêu bản lĩnh. Dù sao nhất định rất lợi hại là được

Tô Du đáp: “Có nói khi nào làm thủ tục chưa? Chuyện này nếu như chưa có quyết định thì không được nói ra bên ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận