Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 87. Bánh canh

Chương 87. Bánh canh


“Trong hai ngày nay, chờ đến cuối tháng Lưu sư phụ chuyển đi rồi thì em sẽ chính thức chuyển lên làm chính, giờ làm thủ tục trước đã.”

“Vậy thì được, Đại Chí à em cũng đừng nói chuyện này cho ai nhé, nhà chúng ta phải khiêm tốn có biết không? Âm thầm mà kiếm tiền thôi.”

Tô Du dặn dò.

Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí vội gật đầu ngay.

Trên đường về, Tô Tiểu Chí vẫn tiếp tục hỏi: “Chị à, sao chị làm được vậy?”

Tô Đại Chí cũng tò mò nhìn chị mình, chỉ là anh ta không dám hỏi. Chuyện mà chị anh ta không nói đến, anh ta cũng chẳng dám hỏi nữa.

Tô Du nói: “Con nít con nôi, hỏi nhiều như vậy làm gì, mối quan hệ của chị phức tạp lắm, nói với em em cũng không hiểu đâu. Haizz, phải chi hai em lanh lợi một chút thì chị cũng không cần phải nhọc lòng đến vậy.”

“Xin lỗi chị, em liên lụy đến chị rồi.” Hiện giờ Tô Tiểu Chí hoàn toàn tin tưởng lời của chị mình nói, chị nói thế nào sẽ là thế đó, lời mà chị nói chỉ có đúng thôi.

“Người một nhà nói mấy lời này làm gì. Chị chỉ mong cả nhà an ổn.”

Tô Du cảm thán nói.

Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đều nhìn cô, trong ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ cùng cảm kích.

Về đến nhà, hai anh em họ cũng không nói những chuyện này cho ai, trong lòng của bọn họ, chị của họ là người thân nhất, nói gì với chị cũng được. Tiểu Lâm vẫn còn nhỏ, chưa biết giữ mồm giữ miệng. Lưu Mai thì tạm thời vẫn chưa hoàn toàn bước chân vào nhà họ Tô, không thể coi là người của mình.

Tô Du còn đặc biệt dặn dò Tô Lâm, bảo cô bé nặn bánh canh mà ăn, cải thiện bữa ăn một chút.

Điều này khiến cho Tô Tiểu Chí rất cảm động, chị cả đang chúc mừng cho cậu ta sao.

Những người khác bắt đầu mong chờ món bánh canh tối hôm nay.

Sao cứ cảm thấy ngày tháng càng trôi đi lại càng có hi vọng vậy nhỉ?

Tô Du lại chẳng có tâm trạng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này. Trong đầu cô lúc này chỉ đang nghỉ đến chuyện làm thể nào để tiếp tục công việc.

Công việc bây giờ tốt thì tốt, nhưng mà một người làm thì thật sự quá cực!

Như vậy không ổn, là một nhân viên ưu tú thì không nên để mình ngập đầu trong bể công việc thế này, cô phải có thời gian làm chút chuyện khác nữa chứ. Có ai cả ngày cứ ở lỳ một chô chứ.

Đương nhiên, giao ra thì không thể, nếu như là ở công ty lúc trước, đây cũng coi như là một dự án lớn. Dự án trong tay những quản lý dưới tay mình cũng chưa từng giao ra.

Buổi chiều đến phòng làm việc cô liền bắt tay vào nhìn xem thành viên của phòng làm việc.

Hai ủy viên này chắc chắn là không được. Tạm thời vẫn không đàn áp được. Nghiêm Tiểu Phương… không đành lòng gây áp lực cho cô ấy. Cán bộ Lâm…hình như rất nhàn rỗi.

Thế là buổi chiều sau khi lãnh đạo đi hết rồi, Tô Du rót ly trà, nhấc ghế ngồi bên cạnh cán bộ Lâm.

Cán bộ Lâm nhíu mày nói: “Chuyện gì?”

Tô Du thở dài nói: “Cán bộ Lâm à, có chuyện này tôi không biết có nên nói cho cô không?”

“Cô nói đi.”

Cán bộ Lâm cúi đầu tiếp tục làm việc. Thật ra cô ta cũng không bận gì, thường ngày chủ tịch Tôn cũng rất ít khi dẫn theo cô ta, cô ta chỉ có việc sắp xếp lại tài liệu, tiện thể học tập chút ít luôn. Chỉ có điều gần đây cô ta đang học theo Tô Du viết lách.

Tô Du nghiêm túc nói: “Cán bộ Lâm, cô biết không, mỗi ngày khi tôi đi tiếp xúc với mấy công nhân, bọn họ lại chẳng biết đến cô. Mà khi nhắc đến Tiểu Phương, uỷ viên Hồ hay uỷ viên Trương là bọn họ biết ngay. Nhưng mà mấy người mới đến ấy, rất nhiều người không nhận ra cô. Cô nói đi, có nghiêm trọng hay không?”

Cán bộ Lâm nghe vậy trong lòng cũng có hơi khó chịu, tốt xấu gì cô ta cũng là thư ký của chủ tịch công đoàn mà, sao lại không có ai biết đến được chứ.

Chỉ là cô cũng không thể hiện ra ngoài mặt: “Không biết thì thôi. Tôi cũng chẳng tiếp xúc với bọn họ.”

“Sao lại không tiếp xúc chứ, cô là cán bộ của chủ tịch Tôn cơ mà… là thư kí đó. Cô đại diện cho chủ tịch Tôn. Chủ tịch Tôn lại là chủ tịch công đoàn, là đại biểu của công nhân. Công nhân mà đến cả đại biểu cũng không quen biết, cô nói đi phải làm sao đây?”

“…..”

Cán bộ Lâm cắn môi, trong lòng càng thêm khó chịu. Đại diện cho chủ tịch Tôn gì chứ, chủ tịch Tôn đâu có cần đến cô ta. “Tôi cũng đâu thể ngày nào cũng vô duyên vô cớ chạy đến công xưởng được.” Bảo cô ta khi không đi nịnh nọt người ta, cô ta cũng không làm được

Tô Du gật đầu, cảm thấy cũng có lý, cô suy nghĩ rồi nói: “Hay là như vầy, lần sau tôi đến phân xưởng tìm tư liệu cô đi cùng tôi đi, cứ nói là đến thu thập tài liệu. Cứ ra mặt như vậy mấy lần mọi người sẽ biết đến cô thôi.”

Cán bộ Lâm ngây ra, cô ta không ngờ được Tô Du lại đưa ra cách giải quyết vấn đề giúp cô.

“Cán bộ Tô, cô, sao cô lo chuyện của tôi làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận