Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 88. Đẩy việc

Chương 88. Đẩy việc


Vẻ mặt Tô Du đầy tha thiết nói: “Chúng ta là người một nhà mà, lúc tôi mới đến đã nói rồi, ở chung nhà chính là người một nhà, tôi chắc chắn phải quan tâm cô chứ. Cũng giống như lo lắng cho em trai em gái tôi vậy thôi. Cán bộ Lâm, cô thấy thế nào, nếu cô thấy được thì lát nước chúng ta đến phân xưởng một chuyến ha.”

Cán bộ Lâm bỗng cảm thấy trong lòng rối ren.

Nói thật thì cô ta không coi trọng một người học vấn không cao còn ở đến từ phân xưởng như Tô Du cho lắm.

Trong ấn tượng của cô ta, Tô Lâm chỉ là một công nhân dệt may vô dụng mà thôi, không thể đảm đương nổi công việc của công đoàn, thậm chí còn cảm thấy cô đến đây đã hạ thấp đẳng cấp của cả văn phòng. Thế nên thường ngày cô ta không quan tâm đến Tô Du cho lắm.

Nhưng giờ người ta không chỉ hăng say làm việc, gặt hái được thành tích mà còn quan tâm đến một người mà bản thân mình không hay tiếp xúc.

Cô ta bỗng cảm thấy hổ thẹn đến nỗi ngại phải đối mặt với Tô Du.

Một người có suy nghĩ không ngay thẳng làm sao còn mặt mũi nào đối diện với trái tim chân thành của người ta đây.

Cô ta nói: “Bỏ đi, như vậy sẽ cản trở cô làm việc đấy.”

“Không sao không sao, không cản trở đâu mà. Đến lúc đó cô giúp tôi ghi chép tài liệu là được. Quan hệ giữa chúng ta tính toàn nhiều thế làm gì?”

Tô Du cười hì hì nói, bộ dáng như xưa nay không hề biết đến chuyện trước kia người ta lạnh nhạt với cô.

Cán bộ Lâm lúc này mới cảm động gật đầu nói: “Được. Vậy... lát nữa chúng ta cùng đi.”

Uống xong ly trà, Tô Du dẫn cán bộ Lâm đi đến phân xưởng.

Bây giờ người của xưởng dệt rất nhạy cảm với Tô Du, hầu như cô đi đến đâu cũng đều thu hút ánh nhìn của mọi người.

Nên nói là, quyển sổ mà cô cầm trong tay thu hút ánh nhìn của họ nhất. Bên trong đó toàn ghi lại những người có cơ hội được lên báo.

Đối với những công nhân có tuổi đời, kiếp này chỉ là như thế. Sống lặng lẽ cả một đời, cuối cùng cũng có cơ hội lộ mặt một lần, mọi người giống như đua đòi mà háo hức đi lên.

Tô Du nhân cơ hội đẩy cán bộ Lâm ra phía trước: “Đây là cán bộ Lâm của công đoàn chúng ta, thường ngày sẽ đi theo chủ tịch công đoàn giải quyết công việc. Hôm nay cô ấy đến đây thu thập tài liệu. Mọi người nói chuyện với cô ấy là được rồi.”

Ánh mắt của mọi người bỗng đổ dồn về cán bộ Lâm. Ai cũng không dám nhúc nhích.

Cán bộ Lâm hơi mất tự nhiên nói: “Hôm nay tôi đến ghi chép.”

Câu nói này như mở công tắc, mấy công nhân lớn tuổi bỗng chạy ùa đến vây quanh cô ta.

Tô Du mỉm cười với cán bộ Lâm, sau đó quay về văn phòng công đoàn.

Cán bộ Lâm thấy Tô Du rời đi, trong lòng rất cảm kích cô. Nơi này vốn dĩ là sân nhà của Tô Du, nhưng mà Tô Du lại giao nó lại hết cho cô ta. Còn bản thân thì lại đi ra chổ khác.

Trong văn phòng chỉ có mỗi Nghiêm Tiểu Phương đang uống trà đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy Tô Du quay trở lại, cô ấy lập tức buông ly trà cùng tờ báo xuống, chạy đến lôi kéo Tô Du, sao đó nhìn sau lưng cô, không nhìn thấy cán bộ Lâm, cô ấy hỏi: “Cán bộ Lâm đâu?”

“Đang ghi chép tư liệu.”

Nghiêm Tiểu Phương bỗng cau mày, kéo cô đến ngồi lên ghế: “Chị nói đi chị lo cho cô ta làm cái gì, đây là công việc của chị mà. Nếu như chị cứ tiếp tục làm, làm suốt đời này cũng chẳng ai sắp xếp công việc khác cho chị đâu, chị còn có công lao nữa. Tốt biết bao nhiêu.”

Như vậy không được, không có công việc nào có thể làm cả đời được. Trong lòng Tô Du rất rõ. Thời thế luôn thay đổi, đầu óc của con người cũng phải thay đổi. Làm một chuyện quá lâu sẽ dễ khiến cho người ta thấy nhàm chán. Đậu hủ trắng cũng thành ra bã đầu được kia mà. Quan trọng là nếu như cô chỉ làm có một công việc, vậy chỉ là một nhân viên thôi, nhưng nếu như cô nắm trong tay nhiều công việc, vậy sẽ là người quản lý rồi. Hiện giờ cô không làm nổi sếp thì cũng phải làm quản lý mới được chứ.

“Chung ban mà, tôi thật lòng muốn giúp đỡ cô ấy. Hơn nữa, có phải tôi không lo nữa đâu, việc viết lách chắc chắn là do tôi làm rồi. Dẫu sao thì mọi người cũng quen với phong cách của tôi.” Quan trọng là ai có thể lên báo thì phải do cô lựa chọn.

Nghiêm Tiểu Phương nói: “Chuyện đi phân xưởng cũng không nên buông bỏ vậy chứ. Chị có tin là cô ta sẽ cướp của chị luôn không.”

Tô Du cười nói: “Tiểu Phương, không sao đâu. Cùng chung ban cả thôi, tôi hi vọng mọi người đều tốt. Sau này cô có khó khăn gì tôi hi vọng tôi cũng có thể giúp đỡ cho cô.”

Nghe Tô Du nói vậy, Nghiêm Tiểu Phương chợt cảm thấy bản thân có phải hơi hẹp hòi rồi không. Thật ra cô cũng muốn giúp đỡ, giống như lúc đầu cô giúp Tô Du vậy. Nhưng mà cũng chính vì như vậy nên cô mới mong hạng mục mà Tô Du khó khăn lắm mới nghĩ ra được không bị người khác cướp mất. Tô Du chẳng dễ dàng gì đứng vững được ở công đoàn, không thể để xảy ra sơ sót gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận