Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 89. Động viên

Chương 89. Động viên


Bỏ đi bỏ đi, nếu như thật sự có chuyện gì, cô nhất định sẽ đứng về phía Tô Du. Không thể để người thật thà chịu thiệt thòi được.

Tô Du nói: “Tiểu Phương, cô đừng lo cho tôi. Tôi chắc chắn sẽ nghĩ ra một hạng mục tốt khác, đến lúc đó chúng ta cùng làm.”

Nghiêm Tiểu Phương nghe xong bỗng vui lên. Dự án làm gì mà dễ nghĩ ra như vậy được.

Cán bộ Lâm mãi đến khi sắp tan làm mới quay về, lúc trở lại, cả người đều cảm thấy khoan khoái.

Bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì làm đột nhiên lại được nhiều người chú ý đến như vậy, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy thỏa mãn. Thậm chí cảm thấy bản thân rất nở mày nở mặt.

Cho nên trong lòng cô ta bắt đầu có suy nghĩ về công việc này.

Nhưng mà cô ta cũng ngại nhắc đến, thế nên sau khi giao lại sổ tay cho Tô Du, cô ta trở về lại vị trí của mình.

Nghiêm Tiểu Phương chăm chú nhìn cô ta đầy cảnh giác.

Tô Du đứng bên cạnh cầm lấy quyển sổ cười nói: “Cán bộ Lâm có năng lực thật đấy. Ghi chép rất tốt. Cô phù hợp với công việc này lắm đó.

Nghiêm Tiểu Phương: “…”

Tô Du cũng không vội viết bài, buổi tối cô còn phải tham gia buổi thi cuối khóa. Lúc này cần phải thả lỏng tinh thần, cho nên cô rót tách trà làm ra vẻ như đang đọc tài liệu, nhưng tâm trí thực chất đang trôi ở đâu đâu rồi.

Tan làm, Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đều đến văn phòng đón cô.

Tô Du nói: “Hai em làm gì thế?”

“Không phải hôm nay chị thi sao, em và anh quyết định sẽ đi chung với chị, trên người bọn em hỏa khí vượng, cho chị mượn chút lửa, chị chắc chắn sẽ thi đậu.”

Tô Tiểu Chí thẳng thắn nói.

Tô Đại Chí nói: “Bọn em đến động viên chị.”

“…” Tô Du nhíu mày nhìn hai người họ, hai anh em này đến ăn ké chứ còn cái gì nữa?

“Được rồi, đi ăn trước đã.”

Đi ăn ở quán chắc chắn không được, không kịp giờ.

Ba người cầm phiếu ăn vào căn tin gọi cơm.

Chén ăn cơm để ở trong ngăn kéo của Tô Du, Tô Du dùng một chén, còn anh em hai người họ thì dùng chung một chén.

Lúc gọi món, Ngưu sư phụ nhìn Tô Du cười rồi múc cho cô một thìa lớn bún thịt heo. Sau đó thấp giọng nói: “Tiểu Tô, thật ra ta đến xưởng nhiều năm rồi.”

Tô Du hiểu Ngưu sư phụ muốn nói gì, cô cười nói: “Bác Ngưu, ngày mai đi làm cháu sẽ đến căn tin, chúng ta nói chuyện.”

Ngưu sư phụ mừng rỡ, cười ngoác mồm, đến phiên Tô Tiểu Chí ở đằng sau đến lấy cơm, lại được múc cho một thìa lớn: “Nhóc con, đối xử tốt với chị nhóc nhé.”

Tô Tiểu Chí cảm động gật đầu, ngoan ngoãn đi phía sau Tô Du.

Chao ôi, cậu ta biết đi theo chị thế nào cũng có thịt ăn mà.

Tô Đại Chí nhìn bún thịt heo hai người họ bưng đến, nuốt nước bọt ừng ực nói: “Nhiều thế.” Anh ta nhỏ giọng nói.

Tô Tiểu Chí tự hào nói: “Nhờ vào mặt mũi của chị đấy”

Tô Đại Chí nhìn chị mình: “Mặt của chị thật lớn.”

“Khụ khụ khụ….” Tô Du suýt thì sặc, sau đó liếc mắt nhìn Tô Đại Chí, có biết nói chuyện không vậy, nịnh mà cũng không biết!

Phát nộ xong rồi thì bảo anh ta đi chuyển đồ!

Ba người ăn bữa cơm rất ngon lành, đặc biệt là hai anh em bọn họ, thỏa mãn sờ sờ bụng. Gần đây Tô Du ăn nhiều đồ ngon nên cũng không thèm ăn lắm. Cho nên phần của cô vẫn chưa ăn hết, đồ còn thừa lại cho hai anh em bọn họ ăn.

Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của hai anh em họ. Tô Du cảm thấy con sen của nhà cô cũng dễ nuôi đấy chứ.

Ở cổng công xưởng, Ngô Quốc Chí đã chờ rất lâu, sau đó anh ta không kiên nhẫn mà hỏi bác Lưu, bảo vệ đứng ở bên cạnh: “Ông ơi, ông chắc chắn là vẫn chưa ra đó chứ?”

“Chưa mà, bình thường hai anh em họ hay đứng ở đây chờ chị gái lắm, hai người họ lớn như vậy tôi cũng đâu có mù, làm sao mà không nhìn thấy được?”

“Vậy hay là cháu vào tìm xem.”

Ngô Quốc Chí nói.

“Vậy đâu có được, giờ này là giờ tan ca rồi, khó ra vào lắm.” Bác Lưu có lý chẳng sợ gì. Cán bộ Tô đã dặn dò không cần biết ai đến tìm cô đều không được cho họ vào xưởng, không thể vi phạm quy tắc của công xưởng.

Ngô Quốc Chí hất cục đá dưới chân, anh ta xác nhận lại lần nữa: “Tô Du thật sự trở thành cán bộ công đoàn rồi sao?”

Nếu không phải vừa rồi nghe được tin này anh ta đã đi từ lâu rồi, đâu có siêng mà ở đây đợi chứ.

Bác Lưu nói: “Chứ sao nữa, tôi lừa cậu làm gì. Người công xưởng điều đến đó. Cô ấy còn lên cả báo nữa.”

Ngô Quốc Chí thật sự không ngờ tới Tô Du lại được công xưởng nhìn trúng mà điều đến công đoàn làm cán bộ.

Người phụ nữ đó có cái gì để người ta vừa ý đâu chứ. Mười năm làm công nhân dệt. Còn chưa được bình chọn thi đua.

Sao giờ lại nhìn trúng cô ta rồi? Sao anh ta lại chẳng được công xưởng để mắt đến chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận