Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 90. Gặp lại Ngô Quốc Chí

Chương 90. Gặp lại Ngô Quốc Chí


“Chao ôi, cán bộ Tô ra rồi kìa.” Bác Lưu hô lên.

Ngô Quốc Chí ngẩng đầu nhìn, đúng thật nhìn thấy Tô Du đang đi đến cổng, sau lưng còn có Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí.

Sao mà vừa nhìn lại thấy thật giống như tiểu thư đại gia đang dẫn theo hai người hầu ấy nhỉ….

“Kìa, đồng chí Ngô Quốc Chí, sao anh lại tới đây?”

Tô Du nhìn thấy Ngô Quốc Chí ở cổng cũng cảm thấy rất buồn bực. Sao hôm nay lại đến tìm cô thế này, hôm nay cô phải thi, chẳng hơi đâu để ý đến anh ta. Nếu đổi lại lúc bình thường là cô có thể “đánh thổ hào” rồi.

“Tô Du, sao giờ cô mới ra?” Ngô Quốc Chí lộ vẻ giận dữ nói.

Lúc trước khi hẹn gặp có bao giờ Tô Du để anh ta phải chờ đâu, bây giờ làm cán bộ rồi thì muốn phản đây mà!

“Công việc thôi. Đồng chí Quốc Chí, anh thông cảm cho công việc của tôi. Công nhân chúng tôi chẳng phải đều vì xây dựng xã hội mà ra sức cống hiến sao. Chúng ta phải giác ngộ rằng không thể cứ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, tầm nhìn quá hẹp hòi, phải có cái nhìn bao quát cho toàn xã hội. Hơn nữa, công xưởng của chúng tôi cần phải thăng tiến hơn nữa, tăng ca là chuyện thường, tăng ca là vinh quang!”

Bác Lưu nói: “Phải đó, xưởng dệt may của chúng tôi rất bận!”

Ngô Quốc Chí: “…”

Nhìn thấy Ngô Quốc Chí nhận thua, Tô Du lại làm như không nhìn thấy, cô lại nói: “Hôm nay sao anh lại đến đây, có phải biết tôi được làm cán bộ rồi nên muốn mời tôi đi ăn đúng không?”

Ngô Quốc Chí nói: “Là định cùng cô đi ăn cơm.”

“Ôi, thật không khéo tí nào, hay là vậy đi, anh dẫn em tôi đi ăn đi, tôi còn phải thi nữa,đi trước nhé.”

“Thi gì cơ?” Ngô Quốc Chí ngơ ra hỏi. Anh ta phát hiện lâu ngày không đến đây, Tô Du đã thay đổi nhiều quá. Qúa nhiều chuyện anh ta không biết đến.

Trước đây dù cho một hai tháng anh không đến đi nữa, Tô Du cũng chưa từng như vậy.

“Con người anh sao không biết quan tâm chút nào hết vậy. Bây giờ tôi đang học ở một trường trung chuyên của tỉnh, hôm nay phải thi tốt nghiệp cuối khóa. Được rồi không nói với anh nữa, tôi sắp trễ rồi.”

Tô Du lộ vẻ bất mãn đẩy Ngô Quốc Chí ra, sải bước đi về phía trước.

Bác Lưu nói: “Lâu như vậy mới đến thăm cán bộ Tô của chúng tôi một lần, chuyện gì cũng không biết, nhìn chẳng giống người yêu chút nào. Chẳng biết cán bộ Tô sao lại để ý đến cậu nữa.”

Tô Tiểu Chí cười hì hì nhìn Ngô Quốc Chí: “Anh Quốc Chí, mời bọn em ăn cơm có phải không?” Tuy lúc nãy vừa ăn xong nhưng nếu lại ăn thêm bữa nữa thì cậu ta cũng rất vui lòng để cho chiếc bụng căng tròn.

Ngô Quốc Chí nhìn anh em bọn họ, cảm thấy không dễ lừa, cho nên nói: “Bỏ đi, chị các cậu phải thi, các cậu chờ chị mình thi xong rồi ăn đi.”

Nói rồi anh ta đuổi theo Tô Du, anh ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.

Tô Đại Chí hỏi Tô Tiểu Chí: “Sao không nói cho anh ấy biết là chúng ta ăn rồi?”

Tô Tiểu Chí nói: “Nói cái gì thế, chị nói rồi, để anh Quốc Chí mời cơm là nể mặt anh ấy đấy. Sao có thể không nể mặt người ta được.”

“Nhưng chị thi xong trễ lắm mới về, lúc đó còn phải ăn nữa sao?”

“…Khụ khụ, hiếm khi anh ta đến thăm chị, cứ để cho ảnh đợi chị chúng ta đi.”

Tô Đại Chí gật đầu: “Nói cũng phải.”

Hai anh em họ vội vàng đuổi theo.

Thời gian cho cuộc thi kết thúc khóa học cuối cùng là hai tiếng rưỡi.

Bắt đầu lúc bảy giờ cho đến chín giờ rưỡi tối mới kết thúc. Câu hỏi của bài kiểm tra đối với Tô Du tương đối đơn giản. Cầm lấy bài kiểm tra, liền bắt đầu múa bút thành văn.

Ngô Quốc Chí ở bên ngoài đói đến hai mắt trắng dã: "Chị gái mấy người không phải hơn chín giờ mới ra được sao? Đến lúc đó, tiệm cơm quốc doanh sẽ đóng cửa rồi, sẽ không thể ăn cơm được."

“Đúng vậy.” Tô Đại Chí thành thật gật đầu.

Ngô Quốc Chí nuốt nước bọt: "Mấy người không đói sao?"

Không đói.

Tô Đại Chí lắc đầu. Ăn quá no. Hơn nữa tối về còn ăn mì trắng bánh canh nữa.

Ngày hôm nay thật quá thoải mái. Nếu mỗi ngày đều có thể sống như vậy thì quá tốt rồi.

Tô Tiểu Chí nói: "Anh Quốc Chí, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi. Dù sao chị vẫn chưa ra ngoài. Một bữa cơm ăn cũng không mất bao lâu."

Ngô Quốc Chí nói: "Mọi người có mang theo tiền không?"

Tô Tiểu Chí lắc đầu: "Không có, sao có thể có tiền được? Tiền của chúng tôi đều bị chị cả giữ rồi. Chị cả không cho chúng tôi tiêu tiền bừa bãi. Anh Quốc Chí, nếu sau này anh thật sự đến được với chị, anh cũng đưa tiền cho chị giữ ấy. Chị tôi rất biết giữ tiền đó.”

Đôi mắt Ngô Quốc Chí sáng bừng nhìn Tô Đại Chí: "Tiền của cậu cũng đưa cho chị gái cậu giữ?"

“Đúng vậy.” Tô Đại Chí gật đầu.

Vào lúc này trong lòng của Ngô Đại Chí vui như nở hoa. Hóa ra Tô Du không ngốc như anh ta nghĩ, vẫn biết tiết kiệm tiền cho bản thân. Tiền của hai lao động chính của nhà họ Tô đều đưa cho Tô Du, vậy Tô Du phải tiết kiệm được bao nhiêu tiền đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận