Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 91. Cho mặt mũi

Chương 91. Cho mặt mũi


“Anh Quốc Chí, đi ăn cơm đi, chị gái tôi còn phải một lúc nữa mới ra.”

Ngô Quốc Chí bóp túi của mình: “Hay là đợi chị gái của cậu đã.” Dù sao Tô Du cũng có tiền.

“Đợi chị gái tôi làm gì? Chị ấy còn lâu mới thi xong, đến lúc chị ra ngoài cũng đóng cửa rồi. Bây giờ chúng ta đi ăn còn có thể mang một phần về cho chị.”

Nếu là trước đây, Ngô Quốc Chí sẽ không nỡ. Nhưng bây giờ thì khác, trong tay Tô Du có tiền mà.

Dựa theo cách đối xử rộng rãi của Tô Du đối với anh ta trước đây, anh ta tìm cơ hội để Tô Du tiêu tiền cho anh ta cũng không phải là không thể.

Lừa hai tên này trước, đợi sau này chuyện của anh ta và Tô Du thực sự thành, tiền lương của hai người này còn có thể để cho bản thân tiêu nữa.

Anh ta nhìn Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí nói: "Được rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm trước."

Tô Tiểu Chí lập tức vui mừng, kéo Tô Đại Chí đi.

Tô Đại Chí nói: "Gì vậy, chúng ta đều đã..."

“Anh, đi thôi, cho anh Quốc Chí một chút thể diện.” Tô Tiểu Chí cố ý kéo ống tay áo của anh ta.

Để người khác mời cơm chính là cho người ta thể diện.

Lúc này Tô Đại Chí mới phản ứng lại, ngoan ngoãn đi theo sau. Nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi xót hoành thánh cùng mì trắng ở nhà. Ôi chao, sao những cái ngon lại đều dồn đến cùng một lúc chứ?

Quả nhiên là đi theo chị, cuộc sống ngày càng tốt hơn. Hôm nay đi theo chị, bữa này là bữa thứ hai rồi.

Khi đến tiệm cơm Quốc Doanh, Tô Tiểu Chí la hét muốn ăn thịt kho tàu.

“Thịt thì không được rồi, hôm nay anh không mang theo phiếu thịt.”

Ngô Quốc Chí vội nói: "Chỉ ăn cơm thêm ít rau xào thôi."

“Vậy thì thật chán.” Tô Tiểu Chí không vui nói: “Chúng tôi ra ngoài ăn cơm với chị bữa nào cũng ăn thịt.”

...

“Anh lấy phiếu ra, chúng tôi đi đổi. Nhất định sẽ có người có phiếu thịt nhưng không nỡ ăn.” Tô Tiểu Chí vừa nói vừa thò tay vào trong túi anh ta.

Vừa lấy phiếu ra, thấy có hai trong bốn số đó là phiếu thịt.

“...Anh nhớ lầm.”

“Làm sao có thể nhớ sai chuyện này? Đây là phiếu thịt đó. Anh Quốc Chí, anh nhất định là không thích ăn thịt.” Tô Tiểu Chí vui vẻ nói, sau đó ném phiếu lên quầy: “Đem thịt tới, phải là thịt kho tàu. Anh Quốc Chí, trả tiền."

Đôi mắt Ngô Quốc Chí đỏ hoe nhìn chằm chằm vào tấm phiếu thịt, trong lòng chợt rỉ máu.

Đây là tất cả số phiếu anh ta còn lại trong tháng này. Đó còn là do anh ta nghĩ cách trộm giữ lại, không đưa cho nhà mình ăn. Còn đang chuẩn bị đợi đến sinh nhật của Tôn Mẫn đưa cô ta đi ăn một bữa.

Đợi đến khi thịt được đưa tới, Tô Tiểu Chí và Tô Đại Chí liền cầm đũa ăn: "Anh Quốc Chí, tốn kém cho anh rồi, hôm nay nếu không có anh sẽ không ăn được bữa thịt này. Đúng rồi, đợi lát nữa cũng mang về cho chị một phần, để chị được ăn chút thịt."

Sau khi Tô Du hoàn thành xong bài kiểm tra, cô liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Ôi, cuối cùng cũng trở thành học sinh cấp hai rồi.

Sau khi đến văn phòng của cô giáo Từ để chào tạm biệt cô xong, Tô Du liền vội vã đi đến cổng trường.

Vừa mới bước đến cổng, liền nhìn thấy hai đứa em trai ngốc nhà mình đang đứng dựa vào cổng, mỗi đứa một bên, trông cứ như là thần giữ cửa.

“Chị, chị thi xong rồi, sao rồi, thi như thế nào?” Tô Tiểu Chí hưng phấn nói.

Tô Đại Chí cũng lo lắng chạy tới: "Chị, nếu chị không thi đậu cũng không sao. Tiếp tục học là được."

Thật là không biết ăn nói! Trong lòng Tô Vu nghĩ thầm, đảo trắng mắt nói: "Chị làm bài thi rất tốt! Đúng rồi, Ngô Quốc Chí đó có mời hai đứa đi ăn cơm không?"

“Ăn rồi, không phải chị nói muốn cho anh Quốc Chí mặt mũi sao, bọn em cho rất nhiều mặt mũi. Ăn rất nhiều, còn ăn cả thịt nữa.” Tô Tiểu Chí tràn đầy vui vẻ.

Tô Đại Chí cũng gật đầu, sờ sờ bụng của mình: “Chị, bữa tối nay bọn em đều đã ăn tới bữa thứ hai rồi.” Lần đầu tiên anh ta cảm thấy hơi buồn nôn vì ăn quá nhiều. Thì ra ăn quá nhiều lại khó chịu như vậy.”

Tô Tiểu Chí sờ sờ khóe miệng: "Anh Quốc Chí sau đó liền rời đi, nếu không em đã mang cho chị một phần rồi. Anh ấy nói có việc gấp phải về trước. Không mang về được."

Chuyện gấp cái rắm, có mà bị hai tên ăn nhiều này dọa sợ thì có.

Tô Du vỗ vỗ vai Tô Tiểu Chí: "Làm rất tốt, nên cho đồng chí Tô Quốc Chí một chút thể diện. Chị gái của em dù sao cũng là cán bộ công đoàn. Anh ta muốn ở cùng chị nhất định phải mời mấy đứa đi ăn, nếu không người khác sẽ nói là anh ta ăn cơm mềm. "

Tô Tiểu Chí bừng tỉnh đại ngộ nói: "Chị, trước đây anh Quốc Chí đã ăn rất nhiều cơm mềm của chị."

“...Đúng vậy, vì vậy hai đứa phải ăn trở về! Chỉ có như vậy anh ta mới có thể thoát khỏi việc xấu hổ này!”

“Chị, hay là lần sau chị cũng đi ăn cùng, chúng ta ăn nhiều chút.”

“Chị không đi, nuốt không trôi được.”

“Tại sao?”

“Anh ta quá xấu.”

“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận