Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 92. Cảm thấy tốt

Chương 92. Cảm thấy tốt


Khi họ trở về nhà, cả Tô Lâm và Lưu Mai đều chưa ngủ.

Chủ gia đình còn chưa về, không ai ngủ được cả.

Nhìn thấy Tô Du đã trở lại, Tô Lâm vội vàng đi lây nước nóng rửa mặt mũi chân tay cho cô: "Chị, tối nay làm mì trắng bánh canh chị có ăn không? Em để lại cho mọi người đó."

Nghe thấy mấy chữ mì trắng bánh canh, Tô Đại Chí liền che miệng lắc đầu.

Tô Tiểu Chí cũng xua tay.

Tô Du nói: "Em và Mai Tử ăn nhiều chút. Cho chúng ăn làm gì, phụ nữ nên đối xử tốt với bản thân hơn."

Hai mắt của Tô Lâm và Lưu Mai đều sáng lên.

Bởi vì là mì trắng bánh canh nên không nỡ làm quá nhiều, cũng chuẩn bị để mỗi người ăn no đến năm phần. Dù sao ăn xong cũng đi ngủ, không sợ bị đói.

Bây giờ chị cả đã lên tiếng, cả hai vội vàng bưng bát, mỗi người múc một bát to.

“Chị, em cũng lấy cho chị một bát nhé.”

“Không cần, em và Mai Tử đã vất vả rồi, ăn nhiều chút. Cuộc sống trong nhà ngày càng tốt hơn, chị sẽ không đối xử tệ với các em.”

Hai người vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Tô Du, chị thật là tốt.

Buổi tối lúc đi ngủ, Lưu Mai nằm bên cạnh Tô Đại Chí, nhỏ giọng thì thầm: "Đại Chí, bánh canh ngon quá. Hôm nay em ăn rất nhiều. Ăn rất no. Em thấy cuộc sống bây giờ khá ổn. Nhà người khác nhất định không dám ăn no như vậy."

“Mai Tử, đừng nói nữa có được không, đừng nói đến ăn nữa.” Tô Đại Chí trở mình, trong bụng vẫn rất no. Ngày thường chỉ ăn vớ vẩn, nhưng hôm nay lại bỗng dưng ăn hai bữa lớn, hơn nữa còn ăn nhiều như vậy, còn có mì, thịt kho tàu...ụa...

Lưu Mai đột nhiên cảm thấy nhàm chán, lật người một cái: “Bây giờ anh đối với em còn không tốt bằng chị cả của anh.” Nghĩ đến chuyện Tô Đại Chí trước kia vô cùng nghe lời cô ta, bây giờ anh ta lại không muốn nghe cô ta nói chuyện phiếm. Đàn ông thật dễ thay đổi.

Xem ra cho dù trước kia có phân nhà thì cũng chưa chắc có thể sống tốt. Tên khốn Tô Đại Chí thay lòng đổi dạ thật tàn nhẫn, còn không biết sẽ đối xử tệ với cô ta đến mức nào.

Bên ngoài, Tô Du đang suy nghĩ về công việc ngày mai.

Ài, không biết cán bộ Lâm có can đảm đề cập đến chuyện đó không, nếu không thì cô phải lên tiếng rồi.

...

Buổi sáng mới đến văn phòng, người trong công đoàn lần lượt kéo đến. Những ngày này nhà máy đang tuyển công nhân, tất cả các bộ phận đều phải hợp tác.

Ủy viên Trương và ủy viên Hồ đều giúp đỡ đề ra câu hỏi kiểm tra, những ngày này họ hiếm khi ở lại văn phòng.

Phía bên nhà máy mới có hai người vào. Bên phí công hội của chúng ta xem ra cũng sẽ có người vào. Sau khi công việc của Tô Du được triển khai, không quan tâm được đến những việc khác nữa rồi.

Ủy viên Hồ nhàn rỗi trò chuyện trong văn phòng.

Tô Du nói: "Tôi tăng ca cũng không thành vấn đề."

“Ủy viên Hồ, hay là để tôi giúp? Nếu Tô Du bận, tôi thấy công việc hiện tại của cô ấy tôi vẫn có thể giúp được.” Cán bộ Lâm đột nhiên nói.

Ủy viên Hồ sửng sốt, nhìn cán bộ Lâm, rồi lại nhìn Tô Du. Tô Du cũng có vẻ ngạc nhiên.

Ủy viên Hồ nói: "Chuyện này thì thôi đi, Tô Du hiện tại vẫn có thể làm được. Nếu thật sự không được nữa, sau này chúng ta lại tuyển người. Người trong xưởng ủy vốn nhiều hơn chúng ta. Bây giờ công việc chỗ chúng ta nhiều hơn, có thể xin tăng số lượng nhân viên."

Về việc đưa công việc cho cán bộ Lâm, Ủy viên Hồ không đồng ý. Rốt cuộc, cán bộ Lâm là người đi theo Chủ tịch Tôn, mặc dù Chủ tịch Tôn là lãnh đạo, nhưng nếu thật sự giao công việc cho cán bộ Lâm rồi, việc trong tay mình sẽ ít đi. Là một người lãnh đạo, nếu nắm giữ ít việc đi đồng nghĩa với việc không có thành quả công việc, đây là điều tuyệt đối không thể.

Nghe Ủy viên Hồ nói vậy, cán bộ Lâm lúng túng cười: "Vậy được, tôi cũng chỉ nói thế thôi. Dù sao thì tôi cũng là thành viên của công đoàn, có thể giúp được gì thì giúp."

“Tôi cũng có thể giúp Tô Du.” Nghiêm Tiểu Phương buồn bực nói.

Cán bộ Hồ nói: "Chuyện bây giờ cứ tạm thời như vậy đã. Tiểu Phương, cô mau lấy bản thảo ra đi, sáng tôi sẽ đọc qua, buổi chiều tôi còn phải đi đến tỉnh mở họp. "

Tô Du gật đầu: "Buổi tối tôi gần như đã chỉnh sửa xong, một chút nữa là được rồi." Vừa nói vừa vùi đầu viết.

Mất nửa buổi sáng, Tô Du đã viết xong bản thảo. Sau đó, sau khi chỉnh sửa một chút liền giao cho Ủy viên Hồ xem.

Ủy viên Hồ đọc một lượt, sau đó mang vào phòng in của nhà máy để nhờ người sắp chữ.

Thấy cô ấy đi ra ngoài, Tô Du vội vàng đi theo.

“Ủy viên Hồ.” Tô Du ngăn Ủy viên Hồ ở giữa đường.

Ủy viên Hồ quay đầu nhìn, thấy cô đi theo sau liền nói: "Sao vậy, cô muốn sửa lại bản thảo sao?"

“Không phải ủy viên Hồ, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô về việc mà cán bộ Lâm đã nói trước đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận