Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 94. Lại chạy đến

Chương 94. Lại chạy đến


“Ồ, đây là đồng chí Ngô Quốc Chí của nhà máy cơ khí.” Tô Du giới thiệu, sau đó lại nói với Ngô Quốc Chí: “Đồng chí Quốc Chí, đây là đồng chí Nghiêm Tiểu Phương của công đoàn chúng em. Chúng em định đi ăn. Đồng chí đã ăn chưa? Nếu chưa thì cùng nhau ăn?"

Ngô Quốc Chí liếc nhìn Nghiêm Tiểu Phương ăn mặc đẹp đẽ, liền hơi do dự.

Trước mặt người như vậy, anh ta sao có thể không biết xấu hổ để Tô Du trả tiền?

Chỉ là một người thợ sửa chữa máy móc trong nhà máy, Ngô Quốc Chí hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với người thuộc tầng lớp như Nghiêm Tiểu Phương.

Ngoại hình bình thường, điều kiện gia đình không được tốt. Hễ là những cô gái có danh phận cao quý một chút thì sẽ không tiếp xúc với anh ta.

Huống hồ là một nhân viên văn phòng như Nghiêm Tiểu Phương.

Nói chuyện với những người này, anh ta cảm giác không thoải mái.

Tô Du nhìn thấy dáng vẻ do dự của anh ta liền nói: “Quốc Chí, sao vậy, anh không đi sao? Hay là anh không mang theo tiền chứ?”

Cô mỉm cười nói với Nghiêm Tiểu Phương: “Tiểu Phương có biết không, đồng chí Quốc Chí này rất đãng trí, lúc trước mỗi khi đi ăn cùng với tôi đều quên mang theo tiền, nếu như tôi không mang theo tiền chắc có lẽ đã chết đói mất. Ha ha ha ha, cô nói xem anh ấy có đãng trí hay không, thật sự buồn cười. Cô nói xem một người lớn chừng này rồi...”

“...” Cô nương ngốc, là cô bị người ta lừa rồi! Nghiêm Tiểu Phương nhìn thấy ánh mắt của Ngô Quốc Chí không được vui vẻ cho lắm.

Đồng chí Quốc Chí vội vàng lên tiếng: “Em nói bậy gì vậy, anh có mang theo tiền đây. Chúng ta trước đây cũng chỉ có vài lần như vậy thôi.”

Tô Du kinh ngạc đáp: “Có mang tiền sao? A, em thấy anh không nói gì, tưởng đâu lại quên mang theo tiền, còn định mời anh ăn cơm.”

Ngô Quốc Chí: “...”

Nghiêm Tiểu Phương cảm thấy Tô Du thật ngốc, liền khoác cánh tay Tô Du nói: “Đồng chí nam sao lại để đồng chí nữ mời ăn cơm chứ, Tô Du cũng không nên nói như vậy.”

Ngô Quốc Chí lau mồ hôi trên trán nói: “Đúng vậy, làm tôi sao có thể...để các cô mời ăn cơm chứ? Tôi có mang tiền theo đây.”

Tô Du cười nói: “Được, được rồi, là em đã nói sai, sau này em sẽ không nói những lời như vậy nữa. Chúng ta đi ăn cơm thôi. Đừng để đồng chí Tiểu Phương đói.”

Lại tiết kiệm được một khoản tiền.

Lúc này tiệm cơm Quốc Doanh rất đông người.

Lúc ba người vừa bước đến, bên trong người đã ngồi đông nghịt. Lần này Tô Du cũng không đứng cùng với họ nữa, mà kéo Tiểu Phương đi tìm chỗ ngồi, bảo Ngô Quốc Chí đi mua thức ăn.

Đợi sau khi Ngô Quốc Chí rời đi, Nghiêm Tiểu Phương mới kéo Tô Du nói: “Tô Du...chẳng lẽ chị thích anh ta sao?”

“A, cô đang nói là đồng chí Ngô Quốc Chí sao. Thật ra tôi cũng không để ý gì cả, chẳng qua chỉ là vì toàn tâm toàn ý cho công việc sau này, anh ta quyết định vài năm nữa kết hôn, tôi cũng cảm thấy suy nghĩ của chàng trai này khá tốt. Bây giờ tôi cũng học tập giống anh ta, tôi muốn chuyên tâm làm việc. Cô không cảm thấy chúng tôi như vậy rất hợp nhau sao?”

Nghe thấy Tô Du nói như vậy, Nghiêm Tiểu Phương cảm thấy đồng chí Ngô Quốc Chí này không phải là người tốt đẹp gì, chẳng qua chỉ là lừa gạt người thật thà mà thôi.

Lời nói như vậy mà Tô Du cũng tin, nếu đổi lại thành một cô gái khác thì sẽ không tin những lời nói như vậy.

Cô chán ngán trừng mắt nhìn Ngô Quốc Chí, cảm thấy đồng chí này thật sự xấu xa, không biết xấu hổ.

Bên này, Ngô Quốc Chí quay đầu lại chợt sững sốt khi nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Tiểu Phương, nhìn thấy cơm và bí đỏ đang bê trên tay, cảm thấy như vậy thật sự có chút mất mặt, liền nói với người bán cơm: “Cho thêm một bát...ba bát canh trứng gà.”

“Sao lại không nói sớm, là đàn ông mà cũng bủn xỉn, keo kiệt thế.”

Người bán cơm lầm bầm oán trách.

Ngô Quốc Chí cảm thấy thật sự mất mặt. Quay đầu lại cười với Tô Du, trong lòng càng cảm thấy hổ thẹn.

Nhìn thấy thức ăn được đặt trên bàn, Tô Du liếc nhìn nói: “ Đồng chí Quốc Chí, sao lại không mua thịt, không phải anh rất thích ăn thịt sao? Mỗi lần ăn cơm đều muốn ăn thịt cơ mà?”

“...” Ngô Quốc Chí nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Nghiêm Tiểu Phương nhìn qua, sắc mặt lập tức khó chịu.

Người đàn bà ngu xuẩn này, có biết nói chuyện hay không, không biết rằng làm như vậy sẽ khiến anh ta mất mặt sao? Công đoàn của xưởng dệt làm sao có thể nhận người như vậy vào làm? Tại sao lại không ăn thịt, không phải cho hai em trai của cô ăn hết rồi sao?

Nhìn thấy Ngô Quốc Chí cúi gằm mặt xuống bàn, tâm tình của Tô Du chợt tốt hẳn lên. Thật sự muốn nhìn thấy gương mặt khó coi của anh ta lúc này.

“Tiểu Phương, hãy ăn đi, nào, uống canh đi, đừng có khách sáo. Lần sau tôi sẽ mời cô ăn thịt.” Tô Du vừa cười vừa bê bát canh đặt trước mặt Nghiêm Tiểu Phương, sau đó nhấc chén canh lên uống sạch.

*Lời editor: Tháng mới rồi, nếu mọi người thấy truyện hay hãy ủng hộ nhóm KP hoặc TLT để mình có động lực cào phím nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận