Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 105. Gặp lại 2

Chương 105. Gặp lại 2


Nhưng hôm nay những người phụ nữ bình thường mọi người không để vào mắt lại hung hăng cho đàn ông một vả.

Cũng dùng cách thức bá đạo mạnh mẽ để truyền đạt cho tất cả mọi người một kiến thức pháp luật: Bức hại phụ nữ và trẻ em là phạm pháp, một khi vi phạm, tuyệt không dung túng!

Rất nhiều người đàn ông bình thường hung dữ với vợ, lúc này đều kinh hãi run sợ, rất sợ sau này vợ sẽ chạy đến Liên đoàn Phụ nữ tố cáo mình.

Đoàn người Nguyễn Dao theo đại đội ngũ trở về điểm thanh niên tri thức.

Ôn Bảo Châu thừa dịp mọi người đi nấu nước, lôi kéo Nguyễn Dao hỏi nhỏ: "Lâm Ngọc làm sao vậy? Sao cả buổi tối đều thấy rầu rĩ không vui?"

Nguyễn Dao điềm đạm nói: "Không có gì, có thể là trong nhà xảy ra chuyện gì nên tâm trạng không tốt lắm."

Ôn Bảo Châu luôn vui vẻ vô tư đột nhiên thở dài: "Thư của tôi đã được gửi đi gần một tháng rồi mà gia đình tôi vẫn chưa gửi thư hồi âm cho tôi, cô nói xem có phải là thư bị mất trên đường rồi không?"

Ánh trăng trắng trên phiến ngói xanh chiếu xuống, khuôn mặt của Ôn Bảo Châu hồn nhiên ngây thơ.

Đây là một cô bé được gia đình bảo vệ rất tốt, nhưng Nguyễn Dao cảm thấy cô có thể sẽ không nhận được hồi âm từ gia đình trong một thời gian dài.

Ôn gia hẳn là đã xảy ra chuyện, nếu không bọn họ cũng sẽ không nỡ đưa bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay đến biên giới.

Nguyễn Dao xoa xoa đầu nàng: "Hẳn là vậy, biên giới cách thủ đô xa như vậy, có lẽ không cẩn thận bị mất ở chỗ nào rồi."

Ôn Bảo Châu suy nghĩ một chút: "Vậy tôi lại viết thêm một bức thư nữa."

Nguyễn Dao lắc đầu: "Tôi thấy cô nên chờ bản thân làm ra thành tích gì đó rồi lại viết thêm một bức sau, đến lúc đó bọn họ thấy cô có tiền đồ, có lẽ sẽ càng vui vẻ hơn."

Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Bảo Châu lại sáng lên: "Cô nói đúng. Anh hai tôi luôn nói tôi ngu ngốc, bây giờ tôi phải làm ra sự nghiệp cho anh ấy xem, hừ, tôi thông minh lắm đấy."

Ngay lúc này, trong phòng có một người đang nấp bên cạnh cửa sổ, lén lút nhìn sang bên này.

Thẩm Văn Thiến siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Ôn Bảo Châu hừ một tiếng: Nếu không phải do cô ấy thì lúc này Nguyễn Dao xoa phải là đầu của cô ta.

Thật tức giận.

Mọi người sau khi rửa mặt xong thì lập tức lên giường ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Nguyễn Dao đột nhiên tỉnh lại, cô theo bản năng nhìn về phía giường của Lâm Ngọc ——

Một giây sau, toàn bộ sâu ngủ trên người cô đều bị đánh thức.

Giường ngủ của Lâm Ngọc trống không, cô cẩn thận lần mò vượt qua giường của Ôn Bảo Châu. Giường vẫn còn ấm, chứng tỏ người vừa mới đi không lâu.

Cô vội vã trèo xuống giường, mặc thêm quần áo và chạy ra giếng nước bên ngoài.

Vừa chạy ra khỏi đại viện, quả nhiên nhìn thấy Lâm Ngọc đứng bên cạnh giếng nước, cúi đầu xuống nhìn giếng nước.

Nguyễn Dao sợ tới mức toàn thân nổi da gà, vừa chạy vừa giả vờ bình tĩnh: "Lâm Ngọc, cô bình tĩnh một chút, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc."

Lâm Ngọc nhìn thấy cô đến, lập tức trở nên kích động: "Cô đừng đến đây, nếu không bây giờ tôi sẽ lập tức nhảy xuống!"

Nguyễn Dao không dám kích thích cô ấy, giả vờ dừng bước lại: "Được, tôi không đi qua, cô cũng đừng kích động."

"Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng cô nhảy xuống như vậy chỉ có người thân đau lòng kẻ thù vui vẻ, cô cam tâm sao?"

Lâm Ngọc đứng bên giếng, dưới ánh trăng, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, hai tay cô để bên người chậm rãi nắm thành quyền, gân xanh lộ ra.

Cô ấy thực sự không cam lòng, nếu không phải người đàn ông kia đã hủy hoại cô ấy, cuối năm cô ấy và người yêu đã sẵn sàng kết hôn rồi. Vì người đàn ông kia đã chiếm lấy cơ thể của cô ấy, cũng hủy hoại tất cả mọi thứ của cô ấy!

Nhưng cô ấy không cam lòng thì có thể làm gì, cha mẹ của người đàn ông kia là một quan chức chính phủ cấp cao, công nhân của một công xưởng nhỏ như cô ấy thì có thể làm gì hắn ta?

Hơn nữa nói ra có lẽ cũng không có ai tin lời của cô ấy, cũng giống như người yêu của cô ấy không tin cô ấy vậy.

Nghĩ đến đây, một nỗi tuyệt vọng ùn ùn kéo đến, mắt cô thoáng hiện lên một tia hung ác, người cong lên định nhảy xuống giếng.

Nguyễn Dao thừa dịp vừa rồi cô ấy sững mà lặng lẽ chạy tới, lúc này thấy cô ấy muốn nhảy xuống, cô cũng không để ý đến những thứ khác nữa mà nhào tới.

Lâm Ngọc bị ngã xuống đất, bả vai truyền đến một trận đau rát, đau đến mức cô ấy gần như rơi nước mắt.

Nhưng lúc này cô ấy không để ý đến đau đớn, dùng sức giãy dụa phản kháng: "Cô buông tôi ra! Cô buông tôi ra! Tôi có chết hay không thì liên quan gì đến cô!"

Nguyễn Dao lạnh lùng nói: "Cô có chết hay không đúng là không liên quan gì đến tôi, nhưng nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy. Nếu có người ức hiếp tôi, dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ kéo đối phương cùng xuống địa ngục, cho dù có tan xương nát thịt, cũng phải hung hăng cắn một miếng thịt từ trên người đối phương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận