Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 116. Tùy quân lựa chọn 1

Chương 116. Tùy quân lựa chọn 1


Cố Tiểu Diêu vừa dứt lời, ánh mắt mọi người trên bàn đều dừng trên mặt Nguyễn Dao.

Nhưng không đợi Nguyễn Dao mở miệng, Cố Việt Trạch cũng kêu lên: "Cô vừa nói vậy tôi cũng có ấn tượng, tôi cũng nhớ có nhìn thấy bản tin của đồng chí Nguyễn trên báo."

Nghe vậy, Cố Tiểu Diêu càng đắc ý : "Đồng chí Nguyễn, cô vẫn nên nói thật đi, cô phạm vào tội gì?"

Cố Việt Trạch bên này nói xong đã nhảy dựng lên đi đến sô pha tìm báo, cậu ta lại nhanh chóng kêu lên.

"Tìm được rồi!"

Ánh mắt Cố Tiểu Diêu sáng lên như bóng đèn điện, kích động như được tiêm máu gà: "Anh sáu Cố, trên đó nói gì? Đồng chí Nguyễn cô ta là tội phạm sao?"

Cố Việt Trạch đánh gãy lời Cố Tiểu Diêu nói, xúc động đến đỏ mặt: "Đồng chí Nguyễn, chị thật sự rất rất giỏi! Chị lại chính là vị nữ thanh niên tri thức lần trước được bầu là "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa" kia, bà nội bà mau xem bài báo này đi, hóa ra đồng chí Nguyễn chính là vị nữ anh hùng đó!"

Giáo sư Cố nghe vậy, vội vàng lấy tờ báo lại, còn bảo Cố Việt Trạch cầm mắt kính của bà đến: "Nguyễn Dao, trên báo thật sự là cháu sao?"

Nguyễn Dao gật gật đầu: "Là cháu, mà nói cũng thật khéo, lần bắt gián điệp đó đồng chí Tần cũng có ở đấy."

Giáo sư Cố lại càng thêm kích động : "Tiểu Tam Nhi, cháu cũng bắt gián điệp? Vậy sao cháu không được lên báo?"

Tần Lãng giọng điệu thản nhiên nói: "Không có thời gian, hơn nữa người phát hiện gián điệp là đồng chí Nguyễn."

Cố Việt Trạch sùng bái nhìn Nguyễn Dao: "Đồng chí Nguyễn chị thật sự là rất xuất sắc! Tiểu Diêu, sau này cô đừng nói lung tung nữa, một anh hùng bị cô nói thành tội phạm, chốc nữa lại bị người khác nghe được thì cũng có thể bắt cô lại đấy!"

Cố Tiểu Diêu: "…"

Cô ta sống hai mươi mốt năm, chưa từng bị bẽ mặt như hôm nay.

Cảm giác giống như có người cầm cái khăn mặt dính nước che trước mũi cô ta, Cố Tiểu Diêu thấy mình như bị nghẹt thở.

Nguyễn Dao ăn xong bữa trưa liền đứng dậy chào tạm biệt.

Lâm Ngọc còn ở lại nhà khách, tuy rằng cô đã nhờ phục vụ chăm sóc cô ấy, nhưng trong lòng Nguyễn Dao vẫn không yên tâm.

Giáo sư Cố biết chuyện cũng không giữ cô lại, nhận lấy hai túi điểm tâm cô mang tới rồi cho cô táo mang về.

Bà lại đưa cô hai hộp mạch nha, cho cô và Lâm Ngọc mỗi người một hộp, sau cùng còn bảo Tiểu Tam Nhi đưa cô về nhà khách.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Dao ngồi xe Jeep sau khi tới thời đại này.

Sau khi lên xe, cô sờ sờ ghế nói: "Jeep 212 quả nhiên không giống, trông rất mới, là xe căn cứ các anh vừa mua sao?"

Con ngươi sâu thẳm của Tần Lãng nhìn cô: "Cô biết thật nhiều."

Nguyễn Dao dừng một chút mới phản ứng lại bản thân suýt nữa làm lộ rồi.

Jeep 212 là loại xe quân dụng việt dã hạng nhẹ đời thứ nhất, năm nay vừa mới sản xuất, một trợ lý nhỏ làm việc tại xưởng dệt như cô mà biết về 212, quả thật có vẻ rất kỳ quái.

Anh sẽ không nghi ngờ cô là gián điệp chứ?

Lúc trước anh nghi ngờ cô như thế, Nguyễn Dao có chút mang thù suy nghĩ.

Tần Lãng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng sau khi trải qua việc lần trước ở nhà ga cùng nhau tìm gián điệp, bây giờ anh tất nhiên sẽ không nhìn nhận cô theo hướng gián điệp.

Nhưng anh thật sự tò mò cô từ đâu mà biết.

Cửa sổ trên xe mở ra, gió mát lùa vào.

Thổi tới mùi linh sam nhàn nhạt.

Trên xe chỉ có hai người bọn họ, nếu không nói lời nào cảm giác hơi là lạ.

Nguyễn Dao nghĩ một lúc, hỏi anh đề tài dầu mỏ quen thuộc nhất: "Tôi đã nhận được sách dầu mỏ sơ cấp mà đồng chí Tần đưa cho, trước mắt tôi đang tự học, không biết đồng chí Tần phụ trách về mảng dầu mỏ nào?"

Tần Lãng liếc nhìn cô một cái: "Cô đã bắt đầu tự học à, vậy tôi hỏi cô một chút, dầu mỏ từ lúc tìm kiếm đến sử dụng tổng cộng chia làm mấy khâu?"

Nguyễn Dao: "..." Không hiểu sao lại có cảm giác bị giáo viên gọi tên.

Tần Lãng hơi nhướn mày: "Vấn đề đơn giản như vậy cũng không biết?"

Nguyễn Dao phản bác nói: ""Ai nói tôi không biết, từ ;úc tìm kiếm đến sử dụng chia thành bốn khâu: tìm kiếm, khai thác, vận chuyển và chế biến, tôi đoán đồng chí Tần hẳn là phụ trách khai thác dầu mỏ đi."

Tần Lãng: "Ừm."

Nguyễn Dao nhân cơ hội hỏi vài chỗ mình không hiểu rõ, tuy rằng là sách sơ cấp, nhưng chỉ đơn giản dựa vào lời văn, đôi lúc rất khó tưởng tượng và lý giải.

Nói đến kiến thức sách vở, Tần Lãng thật sự không tiếp tục độc mồm nữa.

Anh cầm tay lái, ánh mắt chăm chú nhìn vào phía trước, dùng từ ngữ thông dụng dễ hiểu phân tích.

"Nghe quân nói chuyện một buổi còn hơn cả mười năm đọc sách, nghe đồng chí Tần phân tích như vậy, tôi có cảm giác hiểu ra được."

Tần Lãng đột nhiên nói: "Cổ nhân dạy: Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy, từ góc độ này mà nói, cô hẳn nên gọi tôi một tiếng thầy đi?"

Nguyễn Dao: "Đồng chí Tần, anh nghĩ nhiều quá rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận