Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 122. Có sữa quên con 3

Chương 122. Có sữa quên con 3


Nguyễn Dao lắc đầu: "Tôi không biết kế toán Phương có vấn đề hay không, tôi chỉ cảm thấy trong lời nói của hắn ta vừa rồi có gì đó, dù sao bình thường cô cũng không cần tiếp xúc một mình với hắn, cẩn thận một chút luôn là điều tốt."

Ngoại trừ ánh mắt kia, cho tới bây giờ kế toán Phương cũng không làm ra chuyện gì khác thường, dựa vào tính cách cẩn thận của Nguyễn Dai, cô sẽ không lưu lại sơ hở gì cho mình.

Nhưng trở về cô phải cẩn thận điều tra một chút mới được.

Lâm Ngọc gật đầu: "Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ tránh khỏi hắn."

Thật ra trải qua chuyện của cô với Lục súc sinh, cô đối với đàn ông sớm đã đó cảm giác sợ hãi và ghê tởm không nói nên lời, cho nên bình thường đều cố gắng tránh tiếp xúc với đàn ông.

Vừa rồi nếu không phải kế toán Phương chủ động gọi cô, nhất định cô sẽ không đến nói chuyện với hắn.

Thấy trong lòng Lâm Ngọc hiểu rõ, Nguyễn Dao cũng không nói gì thêm

Hai người trở lại điểm thanh niên tri thức, Lâm Ngọc cực kỳ mệt mỏi, buông đồ đạc liền nằm xuống giường.

Nguyễn Dao rót cho cô ly nước, sau đó ra ngoài lấy nước rửa mặt.

Nước giếng mát lạnh, hắt lên mặt lập tức đánh tan cả người khô nóng.

Sau khi rửa sạch mặt, cô xách đồ đến phòng bếp, lấy ra một con gà mái.

Con gà này là giáo sư Cố cho cô, giáo sư Cố lo rằng cô không biết làm thịt gà, còn cho người giúp cô làm thịt gà trước.

Tốc độ ô tô nhanh, các cô đi từ thị trấn đến đội sản xuất chỉ không tới hai giờ, nên thịt gà cũng không bị hư.

Cô lấy một nửa thịt gà ra rửa rồi chặt thành miếng nhỏ, phao câu và cổ cũng không bỏ đi, nếu mọi người không ăn thì có thể cho chó của đội sản xuất ăn.

Sau khi rửa sạch thịt gà cô liền bỏ vào nồi trụng cho bớt máu loãng, nhân lúc đợi trước khi nước sôi Nguyễn Dao bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, không thể thiếu gừng, hành, tỏi. Cô còn mua hai cân hạt dẻ ở cung tiêu xã của thị trấn.

Cô rửa sạch vỏ cứng của hạt dẻ, chuẩn bị làm món gà kho hạt dẻ.

Nguyễn Dao cho dầu lạnh vào nồi, sau khi dầu sôi thì cho gừng, hành, tỏi và các gia vị khác vào xào, rất nhanh một cỗ mùi đã xông lên mũi, tiếc là không có hồi hương và lá nguyệt quế, nếu không thì sẽ càng thơm hơn.

Sau đó cô bỏ thịt gà vào, xào tiếp cho đến khi chuyển màu thì cho nước tương và nước sôi vào đun trên lửa lớn, sau khi nước rồi thì cho hạt dẻ vào.

Chỉ chốc lát sau, cả phòng bếp đã tràn ngập mùi hương hấp dẫn người khác.

Mùi của hạt dẻ cùng thịt gà hòa hợp cùng nhau, thêm cả hương thơm của gia vị, bụng của Nguyễn Dao đã phát tiếng ùng ục rồi.

Sau khi làm xong gà kho hạt dẻ, cả đại viện thanh niên trí thức sực nức mùi thơm.

Ôn Bảo Châu điên cuồng chảy nước bọt: "Nguyễn Dao cô làm món gì ngon thế? Sao tôi lại nghe giống như mùi hương của thịt gà?"

Nguyễn Dao cười nói: "Chính là mùi của thịt gà, tôi làm cho mọi người một phần, mau rửa tay rửa mặt đi, rất nhanh là có thể ăn cơm rồi."

Ôn Bảo Châu vừa đi qua liền thấy, vui vẻ đến mức cười toe: "Trời ạ, là thịt gà kho hạt dẻ."

Ánh mặt trời chiếu vào, trên bề mặt thịt gà nhuốm một lớp màu đỏ bóng loáng, quả thật rất mê người.

"Nguyễn Dao cô thật quá lợi hại, nếu tôi là đàn ông, tôi nhất định sẽ lấy cô làm vợ."

Thẩm Văn Thiến nghe vậy, đảo mắt nói: "Nếu cô là đàn ông, Nguyễn Dao nhất định sẽ chướng mắt cô, trông cô vai không thể gánh tay không thể xách, dáng người lại thấp như vậy, sao Nguyễn Dao lại có thể gả cho cô được?"

Ôn Bảo Châu không tức giận, trái lại còn thô lỗ cười nói: "Cô nói rất có lý, nhưng mà nếu tôi là đàn ông, nhất định tôi càng cao hơn so với bây giờ, các anh tôi đều lớn lên rất cao, Nguyễn Dao, nếu không cô làm chị dâu tôi đi? Anh ba, anh bốn, anh năm, anh sáu, anh bảy, anh tám của tôi đều không có người yêu, cô thích người nào tùy cô lựa chọn."

Nguyễn Dao: "..."

Mấy người cháu trai của giáo sư Cố "tùy quân lựa chọn", bây giờ Ôn Bảo Châu có nhiều anh trai như vậy cũng tùy cô chọn lựa, đàn ông ở thời đại này ế như vậy sao?

Thẩm Văn Thiến vừa nghe liền sốt ruột: "Vậy nhất định không được."

Ôn Bảo Châu vẻ mặt hoang mang: "Vì sao không được? Các anh tôi đều cao lớn đẹp trai, còn đều công tác ở đơn vị, các thím ở đại viện chúng ta không biết có bao nhiêu người muốn bọn họ làm con rể nữa."

Thẩm Văn Thiến bị hỏi nghẹn lại, một lúc lâu mới nói được một câu: "Tóm lại tôi cảm thấy nhất định không được."

Trước kia cô ta thấy Nguyễn Dao ngoại trừ xinh đẹp thì cái gì cũng tệ, nhưng hiện tại Nguyễn Dao không chỉ xinh đẹp, còn rất giỏi giang, ngay cả cơm cũng nấu ngon như vậy, nếu cô muốn lập gia đình, vậy nhất định làm chị dâu của cô ta là tốt nhất.

Chỉ tiếc Nguyễn Dao nói không thích anh trai cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận