Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 134. Tiểu mỹ nhân này hơi thối 2

Chương 134. Tiểu mỹ nhân này hơi thối 2


Đinh Văn Lâm giật mình: "Đổi công việc? Đổi công việc gì?"

Nguyễn Dao nhếch môi cười: "Ví dụ như làm kế toán ở đội sản xuất, thanh niên tri thức Đinh cảm thấy công việc này thế nào?"

Ánh mắt Đinh Văn Lâm trợn tròn, mê man nhìn Nguyễn Dao: "Nhưng kế toán của đội sản xuất không phải đã có người làm rồi sao?"

Nguyễn Dao ngắt lời câu: "Cậu chỉ cần nói cho tôi biết cậu muốn hay là không."

Một giọt mồ hôi từ trán Đinh Văn Lâm rơi xuống, từ hai má rơi xuống mặt đất.

Trong nhà cậu có bốn người con trai, cậu đứng hàng thứ hai, bởi vì sinh non nên cơ thể cậu yếu hơn so với người bình thường, các phương diện khác cũng không xuất sắc như ba anh em cậu, cho nên ở trong mắt cha mẹ cậu là vô dụng nhất.

Lần này đến biên giới làm thanh niên tri thức, nguyên nhân là vì cha mẹ cậu bỏ qua cậu, trực tiếp giao công việc ở xưởng máy móc cho người em trai thứ ba của cậu, bọn họ nói sức khỏe cậu không tốt, không thể đảm nhiệm công việc ở xưởng máy móc, cậu bỏ chạy một mạch đến biên giới làm thanh niên tri thức.

Cậu muốn làm ra sự nghiệp chứng minh cho bọn họ thấy, cậu không kém hơn so với anh em, nhưng sau khi đến biên giới, cậu mới phát hiện cậu đã đánh giá bản thân quá cao.

Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy ra đồng làm việc, cả ngày mệt đến mức xương sống thắt lưng đau nhức, bộ sách mang từ thủ đô đến cũng chưa từng mở qua một lần.

Cơ thể cậu vốn còn kém, làm việc ngay cả nữ đồng chí cũng không so được, nếu cứ như vậy, cậu đừng nói là làm ra sự nghiệp, chỉ sợ nuôi sống bản thân cũng là vấn đề.

Nhưng Nguyễn Dao đến đội sản xuất chưa đầy hai tháng đã được bầu thành phần tử tiên tiến, từ một thanh niên tri thức nhanh chóng biến thành chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất, cô còn được lên báo, lãnh đạo lại bồi dưỡng cô như người nối nghiệp.

So với cô, cậu quả thực giống một phế vật.

Cho nên lúc này Nguyễn Dao hỏi cậu có muốn đổi công việc không, cậu suýt chút nữa trực tiếp hô ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng cậu vẫn kiềm chế được: "Nếu tôi nói muốn, vậy tôi cần làm gì?"

Xem ra không hề ngốc, biết thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí.

Nguyễn Dao lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo, đưa qua: "Nếu cậu đồng ý, tiếp theo chúng ta thảo luận hợp tác, sau khi việc thành tôi sẽ đề cử với đội trưởng Hồ cho cậu làm kế toán của đội sản xuất."

Đinh Văn Lâm nhận tờ giấy thì mở ngay ra xem, chỉ thấy trên mặt giấy viết...

"Thanh niên tri thức Đinh, mười giờ đêm nay đến khu rừng phía tây, chúng ta không gặp không về, Phương Chí Hành."

Đinh Văn Lâm càng mù mịt: "Thanh niên tri thức Nguyễn, đây là ý gì?"

Nguyễn Dao gãi gãi làn da dưới mắt: "Cậu cũng thấy đó, kế toán Phương muốn quấy rối nữ thanh niên tri thức như tôi, tôi muốn tương kế tựu kế để cậu đêm nay thay tôi đi đến chỗ hẹn."

Đinh Văn Lâm chau mày: "Vậy vì sao cô không đem tờ giấy này trực tiếp báo cáo với đội trưởng Hồ?"

Nguyễn Dao xem thường: "Cậu có nghĩ tới việc, nếu giao cho đội trưởng Hồ, sau khi người trong đội sản xuất biết sẽ nhìn tôi thế nào? Lời đồn mạnh như hổ, cho dù mọi người biết kế toán Phương muốn quấy rầy tôi, có thể có một số người nhất định sẽ cảm thấy tôi không đứng đắn, nếu không sao kế toán Phương lại không đi quấy rầy người khác?"

Trái lại, lời này lại khiến Đinh Văn Lâm xúc động.

Trước kia ở đại viện bọn họ có một nữ đồng chí bị đàn ông say rượu làm nhục, phần lớn đều là mắng chửi người đàn ông kia, nhưng có một số lại cảm thấy là nữ đồng chí không đứng đắn, mặc váy dẫn đến hắn phạm tội, cuối cùng nữ đồng chí chịu không được lời đồn vô căn cứ đã nhảy sông tự vẫn.

Nếu kế toán Phương muốn quấy rối nữ thanh niên tri thức, vậy cậu ra tay trợ giúp cũng là nên làm, huống hồ cậu cũng thật sự muốn đổi công việc.

"Sau khi đến chỗ hẹn tôi phải làm gì?"

Đôi môi đỏ của Nguyễn Dao cong cong: "Đến lúc đó cậu chỉ cần nói là kế toán Phương hẹn cậu đến khu rừng phía tây là được, những chuyện khác cậu không cần lo lắng."

Đinh Văn Lâm nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm nói: "Được."

Nguyễn Dao nhếch môi.

Bây giờ mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu ngọn gió đông.

**

Thoắt cái đã tới buổi tối.

Sau khi trời tối, hai người Lâm Ngọc và Đinh Văn Lâm như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

Thẩm Văn Thiến thấy thế nhịn không được chế nhạo: "Đinh Văn Lâm, mông cậu bị thương à, cả một buổi tối vặn qua vặn lại không ngừng.

"..."

Đinh Văn Lâm liếc nhìn Lâm Ngọc vặn còn dữ dội hơn mình, trong lòng rất ủy khuất.

Thật ra Thẩm Văn Thiến muốn nói Lâm Ngọc, nhưng tính cách của Lâm Ngọc không cho phép cô ta làm vậy, gần đây cô ta đang phấn đấu vào Liên đoàn Phụ nữ, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên từ bỏ.

Trời càng lúc càng tối, bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của những con bọ vô danh phát ra từ giữa những phiến đá.

Nguyễn Dao huých vào Ôn Bảo Châu bên cạnh, lại gọi hai lần tên Thẩm Văn Thiến, hai người đều ngủ rất sâu.

"Chúng ta đi thôi."

Lâm Ngọc nghe vậy, lẩm bẩm một tiếng rồi bò dậy từ trên giường, mặc áo ngoài vào rón rén đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận