Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 153. Hoa tàn ít bướm 5

Chương 153. Hoa tàn ít bướm 5


"Mọi người biết cô ấy là phần tử tiên tiến, nhưng chắc mọi người vẫn chưa biết chuyện cô ấy còn phá án oan của Lâm gia nhỉ? Nếu không nhờ cô ấy, chắc bây giờ cô bé Lâm gia vẫn còn bị chôn trong vách đường đó."

Lần này tần suất Nguyễn Dao xuất hiện trong miệng các xã viên rất cao, toàn bộ người của công xã, từ bà lão tám mươi tuổi, cho tới trẻ nhỏ ba tuổi, ai ai cũng biết tên cô.

Lúc mọi người đang tranh luận ầm ĩ về tập tranh, người Lâm gia vội vàng đánh một chiếc xe ngựa đến đội sản xuất Tây Câu.

Kỳ lạ là, tất cả mọi người bọn họ không ngồi ở trong xe ngựa, mà trên xe ngựa lại đặt một chiếc xe đạp mới tinh.

Mọi người nhìn thấy xe đạp thì không khỏi càng thêm tò mò.

"Lão đại Lâm, các anh làm gì thế? Làm sao đưa xe đạp đến đội sản xuất chúng tôi?"

Lâm Đại Thành nói: "Mây năm nay Lâm gia chúng tôi vẫn một mực đi tìm em gái tôi, lần này nếu không phải may mắn nhờ có chủ nhiệm Nguyễn, chắc em gái tôi vĩnh viễn cũng không thể thấy mặt trời, cho nên vì cảm ơn chủ nhiệm Nguyễn, mấy anh em chúng tôi kiếm tiền mua một cái xe đạp làm quà tạ lễ."

Tặng một chiếc xe đạp làm quà tạ lễ!

"Ông trời của tôi ơi, Lâm gia cũng quá hào phóng rồi đó?"

"Có hào phóng hơn nữa thì cũng đúng thôi, ân huệ của chủ nhiệm Nguyễn với Lâm gia rất lớn."

"Đạo lý thì cũng hiểu, nhưng kia là xe đạp mà."

Một chiếc xe đạp phải hơn hai trăm tệ, đừng nói đội sản xuất bọn họ, ngay cả bí thư của công xã cũng không có chứ.

Hiện tại Nguyễn Dao trở thành người duy nhất trong toàn bộ công xã có được xe đạp, có thể không hâm mộ cô sao?

Tất cả mọi người cực kỳ hâm mộ, trong lòng đều nghĩ đến nếu người phát hiện thi thể là bọn họ thì thật tốt.

Đội trưởng Hồ cũng rất hâm mộ,nhưng loại chuyện này thật sự là ghen tị cũng ghen tị không nổi.

Nguyễn Dao rất động lòng với chiếc xe đạp này, nhưng vẫn giả vờ chối từ một phen: "Món quà này quá quý giá, các anh vẫn đem về đi, tôi là cán bộ, vì dân phục vụ là điều nên làm."

Cán bộ thật tốt biết bao.

Lâm gia hết sức cảm động.

Lâm Đại Thành: "Chủ nhiệm Nguyễn, xin cô nhất định phải nhận lấy, neus không chúng tôi không thể nào an tâm được."

Vừa nghĩ tới em gái bị chôn dưới hầm đất hai mươi mấy năm, anh ta hận không thể giết chết người nhà họ Phương.

Trước đó vài ngày bọn họ đưa em gái về nhà, rốt cuộc em gái đáng thương của anh ta cũng có thể được chôn cất rồi.

Tất cả là nhờ có chủ nhiệm Nguyễn.

Sau khi từ chối một phen rồi, Nguyễn Dao "cố gắng" nhận lấy: "Các anh thật sự quá khách sáo rồi."

Bình thường Nguyễn Bảo Điền làm công việc chăn nuôi, ba tháng mới trở về đội sản xuất một lần.

Lúc này hai tay ông ta cầm theo đồ vật đi đến đội sản xuất, nhìn thấy đội sản xuất náo nhiệt như vậy, không khỏi ngạc nhiên.

Ông ta cha kịp mở miệng thì đã thấy Nguyễn Dao đứng trong đám người, lập tức mở to hai mắt nhìn, nghẹn ngào gọi một tiếng—

"Đại tiểu thư!"

Nguyễn Bảo Điền lên tiếng, lúc này các xã viên mới chú ý tới sự tồn tại của ông ta.

"Bảo Điền, ông về từ lúc nào vậy? Nhìn ông trở về lần này lại là túi lớn túi nhỏ, thật khiến người ta hâm mộ mà."

"Còn không phải là làm cho người ta ghen tị sao, lần này có đem thịt dê về không, nếu có thì tôi muốn hai cân."

"Nhà tôi cũng muốn hai cân."

Mặc dù công việc của trung đội chăn nuôi rất vất vả, cứ ba tháng mới có thể về nhà một lần, nhưng tiền lương cao và thường xuyên được chia cho thịt dê. Không ít người trong đội sản xuất ghen tị với Nguyễn Bảo Điền.

Nhưng không phải ai cũng có thể làm được công việc chăn nuôi, trước đây Nguyễn Bảo Điền nuôi dê, còn biết khám bệnh cho động vật nên mới cạnh tranh được công việc này.

Nguyễn Bảo Điền lấy lại tinh thần, xin lỗi cười nói: "Thật ngại quá, gần đây trung đội chăn nuôi không làm thịt dê, cho nên lần này không mang thịt dê về."

Những thứ ông ta mang theo trong tay ngoài quần áo ra đều là những thứ mua cho gia đình, nhưng không nhiều đồ lắm, không đủ chia.

Triệu Hương Lan vốn đang ghé vào chiếc xe đạp bên cạnh, lúc này nhìn thấy chồng trở về, lập tức chạy tới giữ chặt tay ông ta: "Ông trở về vừa đúng lúc đó, ông vẫn chưa từng gặp cháu gái ruột của ông đúng không. Đây chính là cháu gái ruột của ông, Nguyễn Dao."

"Ôi, Nguyễn Dao không hổ là con cháu của Nguyễn gia chúng ta, cực kỳ có tiền đồ! Con bé không chỉ được mệnh danh là 'Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa', bây giờ còn là chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất của chúng ta, con bé còn giúp Lâm gia phá án oan, người ta còn vì cảm ơn mà cố ý tặng cho con bé một chiếc xe đạp."

Với cái phúc khí này thì toàn bộ người của đội sản xuất cộng lại cũng không bằng cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận