Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 155. Thật sự quá giống 2

Chương 155. Thật sự quá giống 2


Nguyễn Dao nhìn qua đôi chân ngắn của nó: "Có thể, nhưng mà cô sợ ngay cả xe đạp con cũng không trèo lên được. Như vậy đi, chờ khi cô rảnh rỗi cô sẽ chở con đi vòng vòng trong đội sản xuất."

Ánh mắt Tiểu Mã Đường lập tức sáng như sao: "Cảm ơn cô Dao Dao, có thể đưa cả em gái theo được không ạ?"

Nguyễn Dao xoa xoa đầu nó: "Đương nhiên là được rồi, sắp ăn cơm trưa rồi, các con về nhà đi."

Đứa nhỏ Tiểu Mã Đường này vẫn vô cùng đáng yêu, không chỉ yêu thương cô em họ Tiểu Hồng Đậu, mà còn đặc biệt thông minh. Sở dĩ lần trước cô biết buổi trưa Nguyễn Hưng Phú sẽ chạy đến sân phơi lúa nghỉ ngơi lười biếng, cũng là do Tiểu Mã Đường lén nói cho cô biết.

Quan trọng là đứa trẻ này còn rất kín miệng, không đồng ý cho nó nói chuyện ra thì ngay cả mẹ của mình nó cũng sẽ không nói.

Cô không thích trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ ngỗ ngược, nhưng một đứa trẻ đáng yêu như vậy thì cô sẵn sàng nuông chiều nhiều hơn chút.

Tiểu Mã Đường nghe xong hài lòng trở về, còn bận bịu giúp cô đuổi những đứa trẻ khác trở về.

Những đứa trẻ ầm ĩ rồi tản ra, xung quanh yên tĩnh lại.

Lâm Ngọc kéo tay áo của Nguyễn Dao, nhỏ giọng nói: "Tôi có chút chuyện muốn nói với cô."

Nguyễn Dao nghiêng đầu nhìn cô ấy nhíu mày, giống như có gì đó khó nói, vì vậy cô đẩy chiếc xe đạp vào tay Thẩm Văn Thiến: "Cô đẩy về giúp tôi đi."

Thẩm Văn Thiến lập tứ vui vẻ giống như một đứa trẻ hai trăm cân*, vỗ ngực đảm bảo nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đẩy chiếc xe đạp trở về nguyên vẹn không sứt mẻ, tuyệt đối sẽ không để nó bị chút tổn thương nào, xe còn người còn, xe mất người mất!"

*Cười rất vui, hồn nhiên. Một gói biểu tượng cảm xúc từ PDD.

Mọi người: "…"

Nguyễn Dao cảm thấy mắt cay cay: "Vậy mọi người về trước đi, tôi nhớ ra để quên đồ ở văn phòng, Lâm Ngọc, cô tới giúp tôi nhé."

Lâm Ngọc gật đầu: "Được."

Ôn Bảo Châu nghe vậy còn chưa kịp nói gì, Thẩm Văn Thiến lại đắc ý nhìn cô một cái, trong mắt sáng ngời có viết một dòng chữ —— cô thất sủng rồi.

Đám người vừa đi xa, Nguyễn Dao hỏi: "Cô muốn nói gì với tôi?"

Lâm Ngọc nhìn bốn phía, chắc chắn không có người, lúc này mới hạ giọng nói: "Bác của cô vừa mới nhìn thấy cô thì có dáng vẻ rất kinh ngạc, lại còn gọi cô là đại tiểu thư."

Đại tiểu thư?

Nguyễn Dao khẽ nhíu mày: "Cô chắc chắn không nghe lầm chứ?"

Lâm Ngọc gật đầu: "Tôi chắc chắn tôi không nghe lầm."

Từ sau khi xảy ra chuyện của Lục súc sinh, cô ấy có một cảm giác sợ hãi không thể diễn tả với đám đông, đặc biệt là với đàn ông, vì vậy bình thường cô ấy không thích tham gia vào chỗ náo nhiệt.

Khi Lâm gia tới đưa xe đạp, cô ấy cũng không tiến lên, cho nên cô ấy là người đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Bảo Điền trở về, và cũng là người duy nhất nghe thấy Nguyễn Bảo Điền hét lên câu nói kia.

Nguyễn Dao đăm chiêu, suy nghĩ một lát nói: "Tôi biết rồi, việc này hy vọng cô đừng nói với người khác."

Lâm Ngọc gật đầu: "Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với người thứ ba."

Tối hôm đó Nguyễn Dao nằm trên giường, hiếm thấy không vừa chạm gối đã ngủ.

Trước đó, cô cảm thấy thái độ của vợ chồng Nguyễn Bảo Vinh và Vương Phân đối với nguyên chủ có chút kỳ quái, nếu như nói bọn họ là trọng nam khinh nữ thì bọn họ lại rất yêu thương Nguyễn Thanh Thanh.

Cho nên lúc đó cô cũng hoài nghi nguyên chủ không phải là con ruột của hai người bọn họ, chỉ biết sau đó nhìn thấy nguyên chủ với Nguyễn Bảo Vinh có một hai phần tương tự, hơn nữa cô cũng vội vàng đăng ký đến biên giới, cho nên chuyện này liền bị ném ra sau gáy.

Bây giờ xem ra, có lẽ bên trong có gì đó mà cô không biết.

Lúc này Nguyễn Bảo Điền lăn qua lộn lại ở trên giường, cũng không ngủ được.

Triệu Hương Lan bị ông ta làm ồn ào không ngủ được, không nhịn được đạp ông ta một cái: "Mông ông đau hay là lưng ông đau, nếu không muốn ngủ thì lăn xuống đi!"

Nguyễn Bảo Điền: "…"

Cũng may ông ta bị ức hiếp cũng không phải ngày một ngày hai, rất thản nhiên tiếp nhận: "Bà nó à, bà nói xem dáng dấp của cháu gái lớn có giống hai vợ chồng lão Ngũ không?"

Nói đến chuyện này, Triệu Hương Lan lập tức hết muốn ngủ: "Giống cái rắm! Với bộ dạng xấu xí mắt ti hí như cái xỏ giày của Vương Phân, nếu không phải năm đó cha bà ta làm ông chủ quán rượu thì lão Ngũ căn bản sẽ không cưới bà ta."

Nguyễn Bảo Điền cau mày cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ của hai người: "Cháu gái lớn chắc chắn không giống vợ của lão Ngũ, nhưng vẫn có một hai phần tương tự với lão Ngũ, nhất là khuôn mặt đó."

Triệu Hương Lan ngáp một cái: "Đúng là mặt mày có chút giống, nhưng hai vợ chồng bọn họ mà có thể sinh ra đứa con gái vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang như vậy thì thật sự là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi!*"

*Một thuật ngữ trong tiếng Hán dùng để chỉ người có công lớn hoặc trở thành quan chức cao. Khói xanh là khí hơi xanh, một loại khí tốt, là một loại điềm lành, theo người xưa có thể làm quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận