Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 241. Sét đánh giữa trời quang 4

Chương 241. Sét đánh giữa trời quang 4


Con dâu cả Lâm Cầm cười nói: “Mẹ, coi mẹ nói kìa, một người đẹp như thế này, bọn con thích còn không hết, sao có thể bắt nạt con bé chứ?”

Hai người con dâu còn lại cũng gật đầu cười.

Con dâu ba: “Đồng chí Nguyễn mau vào đi, bên ngoài rất lạnh, bác vào nhà bếp lấy cho cháu một bát canh nóng uống cho ấm dạ dày nhé.”

Mấy anh em họ của Tần Lãng nhìn thấy Nguyễn Dao đều gật đầu chào, người đã có người yêu thì tương đối lạnh nhạt, người không có người yêu thì nhìn thấy Nguyễn Dao thì mắt liền nhìn thẳng, khuôn mặt của người anh năm còn trực tiếp biến thành màu đỏ như con tôm.

“Chị gái không cần vội, em không lạnh.”

Nguyễn Dao nhìn thấy người trong phòng, còn lo lắng mọi người sẽ không thích người ngoài đến làm phiền, nhìn thấy sự nhiệt tình của họ, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Con dâu ba nghe thấy cô gọi mình là chị, ngơ ngác, sau một lúc khuôn mặt bà ấy cười tươi như hoa: “Ôi, bác đã già nhăn nheo rồi, làm mẹ của cháu được rồi, cháu lại gọi bác là chị sao.”

Nói xong bà quay sang phía chồng mình nháy mắt tỏ vẻ đắc ý hả hê, dáng vẻ đó rất giống như đang nói “bà Từ này chưa già, xem sau này ông còn dám không để ý đến tôi không.”

Con trai ba nhà họ Cố vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cười cười nói nói, cả nhà không vì sự có mặt của Nguyễn Dao mà trở nên lạnh nhạt, ngược lại càng thêm náo nhiệt.

Tần Lãng xách theo hai túi du lịch bước vào, thấy một màn như vậy, đáy mắt hiện lên một nụ cười dịu dàng.

Lâu Tuấn Lỗi nhìn thấy Tần Lãng, hận đến nghiến răng: “Lãng à, cuối cùng anh cũng trở về rồi.”

Cố Việt Trạch lập tức tham gia vào chiến trường: “Nếu anh ba còn chưa về, em còn định đến đồn báo cảnh sát, đồng chí Nguyễn, chị cần phải cách xa anh ba của em một chút, anh ấy không phải là người tốt đâu.”

Nguyễn Dao mở trừng hai mắt, không biết ba người anh em họ muốn làm cái gì.

Có điều vừa rồi cô mới nói xấu Tần Lãng bị bắt tại trận, Tần Lãng cũng không so đo với cô còn cho cô phiếu mua đồng hồ, cho nên lúc này cô cũng không nỡ qua cầu rút ván.

“Đồng chí Tần là một người đoan chính, tôi rất cảm ơn anh ấy đã ngàn dặm xa xôi đến đội sản xuất đón tôi qua đây.”

Lâu Tuấn Lỗi: “...”

Cố Việt Trạch: “...”

Con mẹ nó người đoan chính gì chứ, đồng chí Nguyễn cô bị lừa rồi!

Anh chính là con chồn đến chúc Tết gà, không có lòng tốt gì đâu!

Lâu Tuấn Lỗi nhìn khăn quàng cổ của Nguyễn Dao, đột nhiên càng nhìn càng cảm thấy quen quen, mắt trợn to: “Đồng chí Nguyễn, khăn quàng cổ của chị không phải là...”

Tần Lãng vừa thấy dáng vẻ này của cậu, cũng đoán được cậu muốn nói chiếc khăn quàng cổ này là anh mua về để tặng cho bà ngoại của anh, cặp mắt đào hoa vẫn luôn bình tĩnh giật giật một cái.

Bước chân anh khẽ động đi đến trước mặt Lâu Tuấn Lỗi: “Hai ngày nay không phải cậu bị hôi miệng sao? Tôi nghe nói hôi miệng khi nói chuyện sẽ có mùi, hay là cậu nên nói ít đi hai câu, đừng có xông hôi người khác.”

Lâu Tuấn Lỗi: “...”

Trong miệng cậu đang yên mọc lên hai cái bọng nước, nhưng ai nói bọng nước có mùi?

Tại sao từ trước đến giờ cậu chưa từng nghe qua?

Nhưng mà cậu lại lo lắng lỡ như thật sự có mùi, hôi miệng mà đứng trước mặt một người con gái đẹp như vậy, vậy thì thật sự là một chuyện rất mất mặt.

Vì vậy, Lâu Tuấn Lỗi ngậm miệng lại.

Giải quyết Lâu Tuấn Lỗi xong, tầm mắt Tần Lãng sâu kín nhìn Cố Việt Trạch.

Cố Việt Trạch dũng mãnh khẽ run một cái, nhớ tới những lời nói độc ác của anh ba, vội vàng nói: “Mẹ, con giúp mẹ gói sủi cảo.”

Nói xong vắt chân lên cổ chạy.

Nguyễn Dao luôn cảm thấy ba anh em họ là lạ, có điều cô cũng không nghĩ nhiều, rửa tay và rửa mặt xong, sau đó gói sủi cảo cùng mọi người trong nhà.

Người lớn ngồi gói sủi cảo với nhau thật là có không khí của ngày Tết.

Trong số các người phụ nữ, ngoại trừ giáo sư Cố gói sủi cảo xiêu vẹo ra thì những người khác đều gói rất đẹp, đàn ông gói sủi cảo, rất giống như đang thi tranh tài, người này còn làm xấu hơn người kia.

Đặc biệt là Lâu Tuấn Lỗi, không phải là vỏ ngoài mỏng không gói được nhân, thì chính là trực tiếp làm thành một cái bánh bao.

Điều khiến cô bất ngờ là, Tần Lãng gói sủi cảo rất đẹp, đẹp giống như con người anh vậy, làm từng cái một thành thỏi vàng, tròn vo, nhìn rất đẹp mắt.

Tần Lãng chú ý đến tầm mắt của cô, ánh mắt đảo qua chỗ sủi cảo mà cô gói: “Muốn học gói sủi cảo cùng tôi không?”

Đúng thật là Nguyễn Dao đang học trộm: “Vậy anh có bằng lòng dạy tôi không?”

Tâm trạng của Tần Lãng rất tốt, môi mỏng hơi nhếch lên: “Nếu cô đồng ý trả tiền học phí, tôi có thể thu nhận cô làm học trò.”

Dạy gói sủi cảo cũng đòi tiền học phí?

Nguyễn Dao ghét bỏ nói: “Vậy thì thôi, tôi không học nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận