Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 298. Giải quyết nam cặn bã 4

Chương 298. Giải quyết nam cặn bã 4


Ngày hôm qua sau khi cô ấy được bố mình khuyên, cô ấy đã nghĩ sống chung thật tốt với Nguyễn Dao, cho nên sáng hôm sau mượn chuyện đánh bao cát để kéo gần khoảng cách với Nguyễn Dao.

Mặc dù lúc đầu đánh bao cát chỉ là mượn cớ, nhưng sau khi học, cô ấy phát hiện rất thú vị, mặc dù bây giờ bị thương, nhưng cô ấy cũng không hối hận.

Cũng không cảm thấy nếu người bị thương là Nguyễn Dao, cô ấy có thể thắng trong cuộc tranh cử, nếu như thắng vì nguyên nhân này, cô ấy không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Hà Tuấn Ngạn bị nghẹn một chút, sắc mặt vô cùng khó coi.

Sa Y Nhiên không biết ai lại bỏ con dao vào bao cát, hẳn là người kia nhắm vào đồng chí Nguyễn, mặc kệ là ai, người này phải bị trừng phạt, một khi bị bắt lại, tốt nhất nên đưa đến nông trường cải tạo!

Mí mắt Hà Tuấn Ngạn giật giật, đứng lên nói: "Anh còn chưa ăn cơm, anh đi trước đây."

Sa Y Nhiên không chú ý dáng vẻ của anh ta, đáp một tiếng, tiếp tục phân tích ai là người bỏ con dao vào trong bao cát.

Tần Lãng nghe được tin tức, ngay cả cơm cũng không ăn đã chạy đến.

"Cô sao rồi?"

Nguyễn Dao thấy anh chạy đến đầu đầy mồ hôi, khóe miệng vểnh lên: "Tôi không sao, người bị thương là Sa Y Nhiên, chẳng qua chúng tôi đều nhất trí cho rằng có người cố ý bỏ dao vào trong bao cát."

Chủ nhiệm Hoàng đã báo cáo chuyện này cho bí thư Trịnh, bí thư Trịnh đã thông báo sự việc trên bảng thông báo, để cho người có manh mối đến tìm ông ấy.

Tần Lãng quan sát cô từ trên xuống dưới, chắc chắn cô không bị thương, lúc này tảng đá trong lòng mới biến mất: "Chỉ sợ người kia là ra tay vào buổi tối, không ai thấy."

Nguyễn Dao cũng nghĩ như vậy, ở niên đại này không có camera, trên đường cũng không có đèn đường, rất tối, muốn làm chuyện xấu thì quá dễ dàng.

Nếu không bắt được người, về sau không biết người kia còn làm thế nào để đối phó cô?

Chỉ là cô không nghĩ ra, cô mới đến căn cứ, không có kết thù với ai cả, có người nào lại muốn đối phó với cô?

Sa Y Nhiên có quan hệ cạnh tranh với cô, Lâm Tú Mai bị cô từ chối vào ngày hôm qua, hai người này đều đã bị điều tra, tối hôm qua hai cô ấy đều ở nhà, người nhà và hàng xóm bên cạnh đều có thể làm chứng cho các cô.

Tần Lãng suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này tôi có cách."

Nguyễn Dao vội vàng hỏi: "Cách gì?"

Tần Lãng nâng chân dài đi ra ngoài: "Sau này cô sẽ biết."

Tối hôm đó Tần Lãng không đến, Nguyễn Dao đợi đến mười giờ, thấy anh không đến, ăn hết phần khoai lang đỏ và chè làm cho anh, sau đó lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô vẫn đi huấn luyện như cũ.

Đến sân vận động, xa xa đã thấy một đống người tụ lại một chỗ.

"Sao Sa Y Nhiên còn bình tĩnh như vậy? Nếu là tôi, chắc chắn sẽ không có mặt mũi ra ngoài."

"Không phải mọi chuyện còn chưa có kết quả sao? Sao các người có thể xác định là Sa Y Nhiên?"

"Đồng chí Nguyễn mới đến căn cứ, không thù không oán với tất cả mọi người, có ai sẽ cố ý hãm hại cô ấy chứ? Nhưng đồng chí Nguyễn xảy ra chuyện, người được lợi lớn nhất chính là Sa Y Nhiên, cho nên không nghi ngờ cô ấy thì nghi ngờ ai?"

"Nghe cô nói như vậy cũng có chút có lý, chỉ là tôi luôn cảm thấy Sa Y Nhiên không phải người như vậy."

"Biết người biết mặt không biết lòng, người này nha..."

Còn chưa nói xong, đã nghe được giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Dao vang lên sau lưng: "Mọi chuyện còn chưa có kết quả, tôi hy vọng sau này mọi người không nên nghị luận về chuyện này nữa, càng không hy vọng mọi người kết luận bừa bãi, bắt đầu huấn luyện đi."

Sắc mặt mấy người này có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không dám phản bác.

Sa Y Nhiên cũng dẫn người đến huấn luyện, đúng lúc nghe được lời này của Nguyễn Dao, hốc mắt hơi ửng đỏ.

Hôm qua cô ấy cũng nghe được lời thảo luận của mọi người, chỉ là cô ấy cảm thấy mình không làm thì không sợ gì cả, cho nên chưa bao giờ giải thích với người khác.

Nhưng tối hôm qua mẹ cô ấy tức giận đến mức mất ngủ cả đêm, bố cô ấy cũng lo lắng cho cô ấy cả đêm, làm liên lụy đến cha mẹ, trong lòng cô ấy rất khó chịu.

Cô ấy không ngờ đến, người thứ nhất đứng ra ủng hộ mình lại là Nguyễn Dao.

Bố cô ấy nói đúng, Nguyễn Dao đúng là một người đáng để cô ấy học tập.

Cô thật sự là một người rất ưu tú.

Đến buổi trưa, lúc ăn cơm, Tần Lãng xuất hiện.

Chỉ là có chút không giống với bình thường, trong tay anh có dắt theo một con chó săn lớn, chó săn kia còn lớn hơn chó săn bình thường nữa, nhìn dáng vẻ rất hung dữ, không ít đồng chí nữ bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.

Bí thư Trịnh và thường vụ Dương cũng tới với anh.

Trong tay bí thư Trịnh cầm một cái kèn đồng, đi vào phòng ăn, nói với mọi người: "Chắc hẳn mọi người đều biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi cũng không muốn nói nhiều, việc này là do người làm, loại người ác độc như vậy, một khi chúng tôi phát hiện tuyệt đối sẽ không tha thứ, đáng tiếc từ hôm qua đến bây giờ người kia vẫn không chịu ra đầu thú, cũng không có ai cung cấp manh mối có tác dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận