Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 300. Giải quyết nam cặn bã 6

Chương 300. Giải quyết nam cặn bã 6


Cao Tiểu Mẫn nghe mọi người bàn tán, cảm thấy rất có đạo lý, đang muốn nói chuyện này cho Nguyễn Dao, ai ngờ quay đầu nhìn lại, đâu còn thấy bóng dáng Nguyễn Dao nữa.

Nguyễn Dao cầm hai cái bánh bao đuổi theo.

Tần Lãng thấy cô cầm hai cái bánh bao, đưa tay muốn nhận: "Đúng lúc tôi còn chưa ăn cơm."

Nguyễn Dao cười tinh nghịch: "Cái này không phải cho anh, là cho đồng chí Hắc Báo."

Hắc Báo nghe nói như vậy, dùng đầu chó dụi lên người Nguyễn Dao, hết sức hết lòng.

Nguyễn Dao vứt hai cái bánh bao trên đất, Hắc Báo ăn như hổ đói, mấy miếng đã ăn hết.

Tần Lãng híp cặp mắt đào hoa: "Ở trong mắt cô, tôi còn không bằng một con chó?"

Nguyễn Dao cảm thấy giọng điệu đầy vị chua này của anh rất thú vị, không nhịn được bật cười: "Hay là tôi làm cho anh một tô mì?"

Tần Lãng suy nghĩ một chút, làm bộ bất đắc dĩ: "Vậy cũng được, chỉ là tôi yêu cầu có thêm một quả trứng."

Nguyễn Dao học dáng vẻ của anh, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được, thêm một quả trứng thì thêm một quả trứng."

Ánh mặt trời vẩy lên trên mặt cô, mái tóc cũng được phủ một lớp vàng kim, Tần Lãng nhìn nụ cười sáng lạn của cô, trái tim từ từ đập nhanh hơn.

Chờ Nguyễn Dao bưng mì ra, trên bát mì không chỉ có trứng chần nước sôi, còn có cải xanh và thịt heo, sắc hương vị đều đủ.

Quả thật Tần Lãng cũng đói bụng, mở to miệng ăn.

Chờ sau khi anh ăn xong, lúc này Nguyễn Dao mới lên tiếng hỏi: "Có phải anh đã sớm nghi ngờ Hà Tuấn Ngạn rồi không?"

Trên con dao có máu của Sa Y Nhiên, lại bị nhiều người chạm qua như thế, khẳng định mùi trên đó cũng đã trở nên hỗn tạp, hơn nữa con dao đó ma sát rất lâu trong bao cát, sớm đã mất đi mùi của Hà Tuấn Ngạn.

Cho nên cô nghĩ Tần Lãng đã nghi ngờ Hà Tuấn Ngạn từ lâu, cố ý làm ra chuyện vừa rồi.

Tần Lãng mỉm cười nói: "Ừ, anh ta là thanh mai trúc mã của Sa Y Nhiên, trước kia có người nói xấu Sa Y Nhiên, anh ta đánh nhau tại chỗ với người ta, cho nên lúc đầu tôi đã nghi ngờ anh ta, chỉ là không có chứng cứ, chỉ có thể mượn chó săn của người ta biểu diễn một vở kịch như vậy."

Vẫn là do Hà Tuấn Ngạn quá vô dụng, chỉ dọa nhẹ anh ta một chút, anh ta lập tức lộ nguyên hình.

Đồ hèn nhát như vậy, không biết ở sau lưng đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu trong bóng tối rồi.

Lần này cũng may người bị thương là Sa Y Nhiên, nếu không anh tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy!

Bố Hà mẹ Hà cảm thấy con trai mình bị oan uổng.

Nhưng Hà Tuấn Ngạn còn vô dụng hơn Tần Lãng nghĩ, bị thẩm vấn mấy câu đã quân lính tan rã.

"Bí thư Trịnh, tôi sai rồi, tôi không nên làm như vậy, cầu xin ông cho tôi một cơ hội, tôi thật sự biết lỗi rồi."

Bí thư Trịnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng nói lạnh như băng: "Đúng là hồ đồ! Bởi vì tức giận mà thiếu chút nữa phá hủy một người khác, cũng phá hủy tiền đồ của chính mình, cậu nói có hồ đồ hay không?!"

Hà Tuấn Ngạn giờ tay lên, đánh mình mấy bạt tai: "Bí thư Trịnh, ông mắng đúng, là tôi hồ đồ, tôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin ông cho tôi thêm một cơ hội!"

Bố mẹ Hà nghe con trai nhận tội, trên mặt hai người đầy vẻ không thể tin nổi.

Bố Hà đi vào, tát con trai hai cái: "Tao đánh chết tên súc sinh mày, sao mày có thể làm ra loại chuyện này được chứ?"

Mẹ Hà cũng vừa tức giận vừa đau lòng cho con trai, nhìn mặt con trai bị đánh sưng, quỳ xuống cầu xin bí thư Trịnh: "Bí thư Trịnh, Ngạn Tuấn nó thật sự biết lỗi rồi, cầu xin ông nể mặt việc chúng tôi đã bỏ ra nhiều mồ hôi công sức cho căn cứ, cho con tôi một cơ hội, cầu xin ông!"

Bí thư Trịnh quát lên: "Đứng lên cho tôi! Chuyện này nên xử lý thế nào, tôi phải bàn bạc với thường vụ Dương sau đó mới quyết định."

Chuyện còn chưa có kết quả, Sa Y Nhiên đã đến tìm Nguyễn Dao.

"Đồng chí Nguyễn, chuyện này cũng bởi vì tôi, tôi muốn nói xin lỗi với cô."

Cô ấy vừa nói vừa cúi người thật sâu với Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao thở dài nói: "Chuyện này không có liên quan đến cô, lần này cô đến, chắc không chỉ đơn giản nói xin lỗi phải không?"

Sa Y Nhiên cười khổ một tiếng: "Quả nhiên đồng chí Nguyễn thông minh hơn người, đúng vậy, lần này tôi đến là muốn cầu xin đồng chí hiểu và bỏ qua, hy vọng đồng chí Nguyễn có thể không truy cứu trách nhiệm của Hà Tuấn Ngạn."

Quả thật cô ấy không muốn nói chuyện này với Nguyễn Dao, nhưng đúng là Hà Tuấn Ngạn đã vì cô ấy mà làm ra chuyện kia, hơn nữa bố mẹ anh ta còn quỳ ở nhà cô ấy không chịu đứng lên, cô ấy không đồng ý cũng không được.

Nguyễn Dao nói: "Người bị thương là cô, nếu như cô không muốn truy cứu vậy thì không truy cứu."

Cô không có cảm xúc gì với loại người như Hà Tuấn Ngạn, dù không bị đưa đến nông trường, nhưng trải qua chuyện lần này, tiền đồ của anh ta cũng bị hủy hết rồi.

Sa Y Nhiên cúi người lần nữa: "Cảm ơn đồng chí Nguyễn, coi như tôi nợ cô lần này."

Cô ấy nói xong thì xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận