Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 313. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 3

Chương 313. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 3


Trái tim Nguyễn Dao đập thật nhanh, cảm giác máu không ngừng xông lên, mặt đều bị hấp chín rồi: "Thời gian không còn sớm nữa, anh về nhanh đi."

Tần Lãng thở dài, mất mác đứng lên: "Chuyển thành chính thức còn lâu mới có thể, vậy đồng chí Nguyễn, anh có thể cầm tay em một chút không?"

Nguyễn Dao trợn to hai mắt: "Anh đang suy nghĩ cái quái gì vậy, còn chưa chuyển thành chính thức, lại còn muốn cầm tay? Anh đang muốn đùa bỡn lưu manh à?"

Bộ dạng của Tần Lãng càng mất mác hơn: "Không thể chuyển thành chính thức, cũng không thể cầm tay, càng không thể đùa giỡn lưu manh, em có thể nể chuyện hôm nay anh bị mọi người mắng, có thể cho anh một tấm hình của em không?"

Bộ dạng này của anh rất đáng thương, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ, Nguyễn Dao nhịn không được mềm lòng, hơn nữa trước mắt đã từ chối ba điều trên, nếu lại từ chối nữa hình như có hơi “tàn nhẫn”.

Hơn nữa cũng chỉ là cho một tấm ảnh mà thôi, cô cảm thấy cũng không có gì: "Có thể thì có thể, nhưng em không có ảnh."

Tần Lãng mỉm cười: "Chờ nghỉ phép, anh sẽ đi với em đến tiệm chụp hình."

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."

Đi ra sân, Tần Lãng liếc mắt nhìn cái sân bên cạnh không ai ở, lại cong môi mỉm cười.

Lúc đầu cháu gái và con gái của Khương Học Hải quyết định qua năm sẽ đi qua đây, nhưng mẹ của Khương Học Hải té lộn mèo, hai người phải ở lại thủ đô chăm sóc bà nội Cố, cho tới bây giờ mới đến.

Hai người tới muộn, bỏ lỡ cơ hội tham gia tuyển chọn vào đội khai thác dầu phụ nữ, nhưng ở đội liên hiệp phụ nữ và ban văn nghệ thì đều trống một vị trí, trình độ học vấn và tài năng của bọn họ cũng không tệ.

Chẳng qua ai đi ngành nào, hai chị em Khương Anh và Khương Tuyết xảy ra mâu thuẫn.

Khương Tuyết kéo tay Khương Anh đáng thương nói: "Tiểu Anh, chị muốn đi liên đoàn phụ nữ, em nhường vị trí này cho chị đi, em là con gái ruột của thím, nhìn vào mặt mũi của thím, mặc kệ em đi đến bộ phận nào, mọi người cũng sẽ khách khí với em, nhưng chị và em không giống, chị rất dễ xấu hổ rất nhát gan, cho nên chỉ có thể ở chỗ liên đoàn phụ nữ của thím."

Khương Anh nhìn mặt chị họ, không biết phải hình dung cảm giác của mình như thế nào.

Cô ấy giống như bị người ta đút một con ruồi vào miệng, có một loại cảm giác chán ghét, nhưng lại cảm thấy mình nghĩ chị họ như vậy là không đúng.

"Nhưng em cũng muốn đi vào liên đoàn phụ nữ, nếu không chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình đi."

Khương Tuyết nghe vậy, bụm mặt khóc: "Em là con gái ruột của thím, sao chị có thể cạnh tranh với em, thím nhất định sẽ chọn em."

Khương Anh: "..."

Nhìn Khương Tuyết khóc lê hoa đái vũ, bộ dạng giống như muốn ngất đi vậy, cuối cùng Khương Anh không thể không đồng ý.

Một nhà bốn người của cô ấy đều ở trong căn cứ, nếu chị họ thật sự khóc đến ngất đi, truyền về quê quán, đám bác cả nhất định sẽ cho là nhà họ bắt nạt Khương Tuyết.

Sau khi Giang Xuân Hoa biết con gái chịu ấm ức, cổ họng giống như bị mắc xương cá vậy.

Bà ấy và con gái xa cách sáu năm, lúc đầu muốn con gái vào liên đoàn phụ nữ, mẹ con họ sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau, bà ấy cũng có thể nắm tay chỉ dạy con gái, quan trọng nhất là Khương Tuyết học chính là trường văn nghệ, cô ta vào ban văn nghệ thích hợp hơn con gái.

Hết lần này đều lần khác Khương Tuyết lại không muốn vào ban văn nghệ, nhưng lúc này bà ấy cũng ngại đổ thêm dầu vào lửa, chỉ có thể an ủi con gái: "Trước tiên con cứ vào ban văn nghệ đi, chờ khi đội khai thác dầu mỏ phụ nữ tuyển người, con lại xin vào."

Khương Anh tựa vào lòng mẹ, gật đầu: "Vâng, đúng rồi, hôm nay ở liên đoàn phụ nữ con gặp một đồng chí nữ vô cùng đẹp, người đó là ai vậy ạ."

Giang Xuân Hoa: "Rất đẹp? Chắc người con thấy chính là Nguyễn Dao, con bé vô cùng tài giới, hơn nữa lòng dạ rộng lượng, sau này con có thể tiếp xúc với con bé nhiều hơn."

Tiếp đó bà ấy nói tỉ mỉ về lý lịch xuất sắc của Nguyễn Dao với con gái, Khương Anh nghe vậy hai mắt sáng lên.

"Đồng chí Nguyễn thật là lợi hại! Mẹ, nếu như mẹ không nói, con thật sự không thể tưởng tượng nổi trên đời này lại có một đồng chí nữ có bản lĩnh như vậy."

Nguyễn Dao chỉ lớn hơn cô ấy hai tuổi, trình độ học vấn cũng không bằng cô ấy, nhưng cô không chỉ là một người tiên tiến, hơn nữa còn từng làm chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ, làm phó trưởng xưởng, bây giờ còn làm đội trưởng của đội khai thác dầu mỏ phụ nữ!

So sánh với cô, cô ấy thật sự quá vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận