Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 314. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 4

Chương 314. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 4


Giang Xuân Hoa xoa đầu con gái, cố làm vẻ tức giận: "Chẳng lẽ mẹ con không có bản lĩnh sao?"

Khương Anh nhìn dáng vẻ ghen của mẹ, cảm thấy rất vui, bởi vì vào giờ phút này ngăn cách và cảm giác xa lạ sinh ra do nhiều năm xa nhau đã hoàn toàn biến mất: "Mẹ cũng rất có bản lĩnh, con phải học tập hai người!"

Giang Xuân Hoa ôm con gái, trong lòng được lấp đầy.

Mà Khương Tuyết, người đoạt vị trí liên đoàn phụ nữ lúc này cầm theo mấy túi bánh ngọt mang từ thủ đô đến, đi tới sở nghiên cứu.

Căn cứ gió lớn cát nhiều, lúc đi ra cửa cô ta cố ý thắt bím tóc, lập tức bị thổi đến rối loạn.

Cô ta giận đến nhíu mày, trong lòng bất mãn mắng: Nếu không phải ở thủ đô không tìm được đối tượng thích hợp, cô ta cũng không tới cái nơi rách nát này!

Đi tới trước cửa sở nghiên cứu, cô ta bị ông cụ giữ cửa cản lại, sở nghiên cứu là nơi bí mật quan trọng, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào.

"Đồng chí nữ này, cô tìm ai?"

Khương Tuyết hất cằm: "Phó sở trưởng Khương là chú hai của tôi, tôi là cháu gái ruột của ông ấy, tôi mang một ít bánh ngọt đến cho chú hai ăn."

Ông cụ giữ cửa không vì cô ta là cháu gái của Khương Học Hải mà cúi đầu, vẫn nghiêm túc nói: "Chờ đi, tôi đi hỏi một chút."

Lúc đầu Khương Tuyết còn tưởng rằng khi mình nói ra thân phận, đối phương sẽ lập tức lấy lòng cô ta, cũng lập tức để cô ta đi vào, không nghĩ đến còn bắt cô ta chờ, không khỏi càng nhíu mày hơn.

Nhưng cô ta mới đến căn cứ, trước mắt còn chưa tìm được người yêu, cho nên cô ta phải tạo ra hình tượng người hiền lành hiểu ý người, không thể tùy tiện tức giận được.

Một lát sau, ông cụ giữ cửa mới chậm rãi trở lại: "Đồng chí nữ này, cô có thể đi vào, phòng làm việc của phó sở trưởng rẽ trái phòng thứ hai."

Khương Tuyết không nói cảm ơn, trực tiếp hất cằm đi.

Ông cụ giữ cửa thấy vậy lắc đầu, cảm thấy dáng vẻ cô gái này đẹp thì đẹp, nhưng quá kiêu ngạo, hơn nữa không lễ phép.

Khương Tuyết lắc eo đi đến phòng làm việc của Khương Học Hải, ai ngờ lúc đi tới chỗ rẽ, đụng phải người đi ra từ đối diện.

Lúc đi bị cát thổi đầy mặt, lại bị ông cụ giữ cửa bắt đợi, trong lòng Khương Tuyết đã chứa một bụng tức giận rồi, lúc này lại bị đụng trúng lùi về phía sau hai bước, suýt chút nữa ngã ngồi dưới đất.

Cô ta không nhịn được nữa: "Người nào đi đường mà không có mắt như vậy?"

Cô ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên, trợn mắt trừng đối phương.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn cả người gần như mềm nhũn.

Người đàn ông trước mắt có vóc người cao gầy thon dài, ngũ quan anh tuấn, giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, gương mặt không tìm ra bất kỳ tỳ vết nào, nhất là cặp mắt kia, thâm thúy mê người, đôi mắt đó, có thể lấy đi trái tim của người khác.

Trái tim Khương Tuyết đập như sấm, nháy mắt mặt đỏ lên.

Tần Lãng bình tĩnh nhìn cô ta: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi không thấy cô, cô không sao chứ?"

Khương Tuyết thay đổi bộ dạng tức giận không nhịn được lúc trước, lúc này trở nên dịu dàng như nước: "Tôi không sao, thật xin lỗi, mới vừa rồi không phải là tôi nói anh đâu, tôi là bị dọa sợ hết hồn cho nên mới nói năng lộn xộn như vậy."

Trong lòng cô ta cực kỳ chán nản, mới vừa rồi, sao lại không nhịn được chứ?

Sớm biết đụng vào một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai như vậy, nói cái gì cô ta cũng sẽ không tức giận.

Tần Lãng thấy cô ta không sao, lạnh nhạt gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi đi trước."

Anh vừa nói vừa đi qua người Khương Tuyết, chân dài sải bước đi không quay đầu lại.

Khương Tuyết rất muốn gọi anh lại, nhưng như vậy sẽ thể hiện cô ta không dè dặt, cũng không vội biết tên anh, đối phương đi ra từ phòng làm việc của chú hai, chắc chắn chú hai biết anh là ai.

Nghĩ như vậy, cô ta vội vàng bước nhanh đến phòng làm việc của chú hai.

Ai ngờ đi tới phòng làm việc cũng không nhìn thấy Khương Học Hải, bên tay trái có một cánh cửa đang mở ra một khe nhỏ, cô ta không chút nghĩ ngợi đẩy cửa đi vào.

Đúng lúc Khương Học Hải từ bên trong đi ra, thấy cô ta muốn đi vào, nhíu mày nói: "Bên trong đều là tài liệu quan trọng, sau này không có sự đồng ý của chú, cháu không được vào."

Khương Tuyết cắn răng, trong lòng hết sức khó chịu, chỉ là vì muốn hỏi tin tức của đồng chí nam vừa rồi nên cô ta gắng gượng đè xuống tức giận: "Cháu đã biết, chú hai, đây là bánh ngọt cháu mang từ thủ đô đến, chú nếm thử đi ạ."

Cháu gái và con gái đến căn cứ cũng đã ba bốn ngày rồi, nếu Khương Tuyết thật sự có lòng, đã sớm lấy ra bánh ngọt này, nhưng lúc đầu cô ta không lấy ra, trái lại còn tự mình đưa đến phòng làm việc, người qua đường cũng biết lòng Tư Mã Chiêu này của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận