Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 320. Làm tình nhân bí mật của em 3

Chương 320. Làm tình nhân bí mật của em 3


Bé gái nhìn cây cao hơn mình gấp mấy lần, lắc đầu, nhỏ giọng dỗ em trai: “Đạt Đạt ngoan, đợi bố về sẽ hái cho em, chị không với tới.”

“Bây giờ em muốn ăn, bây giờ em muốn ăn, chị đi hái cho em đi!”

Bé trai không nghe lời lớn tiếng ồn ào, nhìn bé gái không động đậy, nhấc chân đạp bé gái.

Đừng thấy nó là bé trai ba tuổi, nhưng được nuôi rất khỏe mạnh, béo lùn chắc nịch, trái ngược với người chị gái nhỏ gầy năm tuổi rưỡi, nhìn qua thì hai người trông như bằng tuổi nhau.

Bé gái bị đạp một cái, lui về phía sau hai bước thì đụng vào tảng đá phía sau lưng, cả người không đứng vững ngã ngồi xuống đất, bàn tay bị tảng đá sắc nhọn làm rách da, máu chảy xuống.

Bé gái đau đến hít một ngụm khí lạnh, nước mắt ở viền mắt đảo quanh.

Bé trai vừa thấy đã xảy ra chuyện, khuôn mặt béo mập sửng sốt một lúc, lập tức lăn một vòng trên mặt đất, đứng lên khóc to: “Mẹ, chị đánh con hu hu hu...”

Ngay lập tức có một người phụ nữ trẻ chạy ra, đau lòng ôm lấy con trai, sau đó đi đến trước mặt bé gái, tát một cái: “Con bé chết tiệt, tuổi còn nhỏ mà đã hư hỏng như vậy, ai dạy mày đánh em trai hả?”

“Đứng ở bên ngoài tự kiểm điểm lại bản thân, không được tao cho phép thì không được bước vào nhà!”

Người phụ nữ ôm con trai vào trong nhà, nhẹ giọng dỗ con trai sẽ lấy kẹo cho nó ăn.

Bé gái bị tát một cái cả khuôn mặt sưng đỏ lên, cô hâm mộ nhìn em trai được mẹ ôm ở trong lòng, cảm thấy mặt rất đau, bàn tay cũng rất đau.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay bị tảng đá làm trầy da, da bị rách, có gì đó màu đỏ chảy xuống, hình như là máu.

Nhưng mà máu này đều chảy ra từ mũi, bây giờ lại chảy ra từ tay, đau quá.

Không biết qua bao lâu, tuyết bắt đầu rơi xuống, từng mảnh hoa tuyết rơi xuống, rất nhanh đầu và quần áo của bé gái đã phủ một lớp tuyết thật dày.

Cô rất lạnh, mặt rất đau, tay cũng rất đau, bụng vẫn còn đói, hoa mắt, cô hôn mê bất tỉnh.

Hình ảnh vừa chuyển, bé gái ở trên giường tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn còn đen kịt, cô lại thấy bố mẹ đã mặc quần áo xong rồi, xách mấy túi du lịch ở trong tay, ôm em trai đi ra khỏi cửa.

Bé gái leo xuống giường, khóc đuổi theo: “Bố mẹ, đừng bỏ Dao Dao lại một mình.”

“Bố mẹ đợi Dao Dao với, Dao Dao cũng muốn đến thành phố lớn cùng hai người.”

Bố mẹ nghe thấy tiếng khóc của cô, bước chân càng nhanh, đầu cũng không quay lại, đi thẳng về phía trước.

Thấy bố mẹ càng ngày càng xa, trong lòng bé gái hoảng sợ, nước mắt che mờ tầm nhìn, nhưng hai chân không dám dừng lại, cộc cộc cộc đuổi theo.

“Bố mẹ...”

Lời vẫn chưa nói xong, cô đá phải một tảng đá đang nhô lên, ngã nhào trên mặt đất, bị gãy mất hai cái răng cửa, môi cũng chảy máu...

Nguyễn Dao nhìn bản thân nhỏ nhỏ ngã trên mặt đất, nhìn bản thân khóc sướt mướt, cô cảm động đến khó chịu.

Chỉ là cô không muốn nhìn thấy sự khổ sở này, cô đã trưởng thành rồi, bố mẹ vứt bỏ cô thì có làm sao, cô cũng sẽ không buồn.

Cô nghĩ muốn mở mắt, nhưng đôi mắt giống như bị nhựa cao su dính chặt, làm kiểu gì cũng không mở ra được.

Thật khó chịu.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh trầm ấm: “Dao Dao, tỉnh.”

Cả người Nguyễn Dao run lên, mở mắt, sau đó đối diện với đôi mắt đào hoa thâm thúy, lúc này đôi mắt đó đang tràn đầy lo lắng nhìn cô.

Tần Lãng cau mày: “Sao lại ngủ ở đây vậy?”

Nguyễn Dao đắm chìm trong mộng, trong chốc lát vẫn chưa khôi phục lại được tinh thần, ngơ ngác nhìn anh.

Tần Lãng nhéo nhéo khuôn mặt bị lửa hun đến hồng đỏ: “Sao lại nhìn anh như vậy? Là bị vẻ đẹp trai của anh hấp dẫn hả?”

Lúc này Nguyễn Dao mới hồi phục lại tinh thần, đẩy tay anh ra: “Đồng chí Tần, anh tự mình đa tình quá rồi đấy.”

Mắt Tần Lãng nhìn cô: “Nhưng vừa rồi em ở trong mơ luôn gọi tên của anh, còn nói em thích anh nhất.”

Nguyễn Dao không nhịn được trợn mắt: “Nói xạo! Rõ ràng vừa rồi em mơ thấy...”

Cặp mắt đào hoa của Tần Lãng híp lại: “Mơ thấy cái gì?”

“Không có gì.” Nguyễn Dao lắc đầu, lắc hình ảnh ở trong mộng đi: “Đúng rồi, sao anh lại ở đây?”

Lúc bị nhốt ở trong giấc mơ cô rất bất lực, giống như có một dòng thác đang tuôn nước xuống mũi và miệng cô, khiến cô không thể thở nổi.

Cô muốn tỉnh lại, nhưng làm sao cũng không mở mắt được, kỳ lạ là, âm thanh của Tần Lãng vừa bắt đầu vang lên thì cô tỉnh lại.

Trước kia cứ gặp ác mộng kiểu như vậy, cả ngày hôm đó tâm tình cô đều rất kém, nhưng lúc này nhìn thấy mặt anh, trong lòng cô cũng bình tĩnh trở lại.

Tần Lãng thấy cô không muốn nói cũng không truy hỏi nữa: “Anh thấy ánh sáng đèn ở phòng bếp, gọi em vài tiếng cũng không có người trả lời, sợ em xảy ra chuyện gì nên trèo tường vào.”

Lời vừa dứt, bên ngoài truyền tới một âm thanh sốt ruột: “Tiểu Tam Nhi, Dao Dao không xảy ra chuyện gì chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận