Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 325. Làm tình nhân bí mật của em 8

Chương 325. Làm tình nhân bí mật của em 8


Nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, giống như một con mèo con rất cần người che chở, nhưng cô lại hung ác, lại có thể một đạp đá bay một người đàn ông cao lớn.

Cô luôn có thể cho anh rất nhiều bất ngờ và điều mới lạ.

Nợ mẹ anh, cả đời này anh đều không trả nổi, chỉ là anh thật sự không muốn trải qua một cuộc sống khô như tro tàn.

Nghĩ đến đây, đột nhiên anh rất muốn gặp Nguyễn Dao, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt anh, nếu như không gặp được, ngọn lửa này sẽ thiêu cháy anh mất.

Anh chạy đến chỗ nghỉ ngơi không tìm được Nguyễn Dao, bèn đi đến trạm gác giếng dầu tìm, từng bước từng bước đi đến đây, cuối cùng thấy hình dáng của cô ở chỗ trạm gác giếng dầu.

Mặt trời nhẹ nhàng chiếu ở trên mặt cô, khiến khuôn mặt cô đều bị nhiễm đỏ.

Hôm nay là lần đầu tiên đội khai thác dầu nữ bắt đầu đổi điện cơ, đổi điện cơ là một công việc mang tính khiêu chiến, bởi vì không có phương tiện bốc vác, tất cả đều phải dựa vào sức người.

Cả một ngày, vai của mọi người đều sẽ bị mài trầy da, nhưng vẫn phải tiếp tục dùng lực kéo sợi dây, bằng không điện cơ cũ không cách nào trượt lên.

Đột nhiên, có người hô lên một tiếng: “Đại đội trưởng Nguyễn, mau nhìn đi, người yêu của cô đến đón cô kìa.”

Âm thanh vừa phát ra, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy Tần Lãng đứng ở bên cạnh máy, ánh nắng chiều màu cam chiếu xuống cả người anh, đường cong nhu hòa nghiêm nghị, khiến anh nhìn qua như toát ra một sự mê người thâm thúy.

Nguyễn Dao đối diện với ánh mắt của anh, khuôn mặt hơi ửng đỏ: “Có thể là anh ấy vừa vặn có chuyện gì đó đi ngang qua đây, ai nói là đến đón tôi chứ?”

Vừa dứt lời, Tần Lãng đã sải bước chân dài đến: “Anh đến đây đón em.”

Nguyễn Dao: “...”

Những người khác thấy vậy ngay lập tức ồn ào một trận, cười đến nỗi khiến khuôn mặt Nguyễn Dao càng đỏ hơn.

Tần Lãng đi đến cầm lấy sợi dây ở trong tay cô, di chuyển điện cơ mới cùng với mấy đồng chí nữ.

Có sự giúp đỡ của Tần Lãng, rất nhanh một máy điện cơ đã được đổi xong, nhanh hơn nửa tiếng so với thời gian dự tính lúc trước, còn lại phần cuối, các đội viên bảo Nguyễn Dao đi về trước.

Lúc đầu Nguyễn Dao cảm thấy rất xấu hổ, nhưng các đội viên đều kiên trì bảo cô đi trước, cô không lay chuyển được đành đi thu dọn đồ đạc.

Mặt trời chiếu từng tia nắng xuống, bầu trời điểm điểm xuất hiện một vài ngôi sao.

Hai người Nguyễn Dao và Tần Lãng sóng vai bước đi, cái bóng ở dưới mặt đất kề sát nhau, cực kỳ thân mật.

Mọi người nhìn theo bóng lưng của hai người, đều cảm thán hâm mộ nói:

“Đại đội trưởng Nguyễn và kỹ sư Tần thật sự rất xứng đôi, đi cùng nhau giống như Kim đồng Ngọc nữ vậy.”

“Trước đây nhìn dáng vẻ của kỹ sư Tần rất lạnh lùng, thật không ngờ tới anh ấy lại yêu thương người yêu như vậy, nếu như sớm biết trước...”

“Sớm biết trước cái gì, kỹ sư Tần vừa đến căn cứ đã có biết bao nhiêu người muốn làm người yêu của anh, nhưng đều bị từ chối, cho nên không phải là anh ấy lạnh nhạt, mà anh ấy chỉ là không để tâm đến mấy đồng chí nữ khác mà thôi.”

Hai người trở lại chỗ nghỉ ngơi, Tần Lãng quen tay đi vào phòng bếp nấu nước và làm đồ ăn khuya.

Lúc Nguyễn Dao làm việc đã ăn cơm tối rồi, chỉ là ăn rất ít, phần lớn thời gian là ăn bánh cao lương, có lúc sẽ ăn thêm một quả trứng gà, ăn bữa tối như vậy căn bản là không đủ no bụng, chứ đừng nhắc tới có ảnh hưởng gì.

Cho nên sau khi cô tan làm, Tần Lãng đều sẽ làm đồ ăn khuya cho cô.

Nguyễn Dao đi theo anh vào phòng bếp, nhìn dáng vẻ hiền lành bận rộn của anh, thở dài nói: “Nếu sau này chúng ta ở bên nhau, em cảm thấy sẽ không thể rời xa anh, chắc là em sẽ không thích nghi được.”

Cũng chẳng phải là không thích nghi được, có người đun nước, nấu cơm, rửa bát cho cô, nhỡ có một ngày nào đó rời xa nhau, vậy những việc này cô sẽ phải tự mình làm rồi.

Tay Tần Lãng đang ném than đá chợt dừng lại, đôi mắt rũ xuống: “Bây giờ chúng ta còn chưa ở bên nhau, em đã nghĩ đến chuyện rời xa nhau sao?”

Nguyễn Dao chột dạ cười: “Em chỉ tùy tiện nói thôi.”

Tần Lãng xoay người lại, khẽ véo nhẹ khuôn mặt cô: “Tùy tiện nói cũng không được, là em đã dụ dỗ anh trước, anh là một con gà tơ, em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh.”

“...”

Gà tơ cũng đã xuất hiện rồi, Nguyễn Dao bị nghẹn họng: “Nếu như em không chịu trách nhiệm thì sao?”

Tần Lãng nhếch miệng lên: “Vậy thì đổi lại anh chịu trách nhiệm với em là được rồi.”

Nguyễn Dao: “...”

“Nói chung em đừng nghĩ sẽ hất anh ra.”

“Hôm nay em mới biết anh là thuốc cao bôi trên da chó.”

“Ừ, anh dính em đấy.”

Hai người cãi nhau ầm ĩ, bầu không khí vừa mập mờ lại vừa ấm áp.

Nhưng không ai biết lúc này Tần Chính Huy ở thủ đô phía xa đang ngồi trên xe lửa đến Tháp Lạp Đồ, chuẩn bị đến hỏi tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận