Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 330. Không tính 5

Chương 330. Không tính 5


Nguyễn Dao ngồi xuống cái ghế đối diện với ông ta, không dấu vết đánh giá đối phương.

Nhìn qua dáng vẻ của bố Tần Lãng cũng năm mươi mấy tuổi, mái tóc bạc hai phần ba, sắc mặt có chút mệt mỏi.

Tuổi tác của cha Tần Lãng còn lớn hơn trong tưởng tượng của cô, nhưng mặc dù bộ dạng có chút già, nhưng không thể không thừa nhận đối phương là một người đẹp trai, ngũ quan lập thể, hẳn lúc còn trẻ rất đẹp trai.

Bộ dạng của Tần Lãng và ông ta không giống nhau, Tần Lãng càng giống mẹ anh hơn, chẳng qua môi của hai cha con rất giống nhau, đều là môi mỏng, dáng vẻ mím môi thành một đường thẳng, cả người tản ra khí tràng người sống đừng đến gần.

Tần Chính Huy cũng đang quan sát Nguyễn Dao, nhìn ở khoảng cách gần, đối phương càng xinh đẹp động lòng người hơn trong hình.

Tần Chính Huy không nhìn nữa: "Nghe nói cô và con trai tôi yêu đương?"

Nguyễn Dao ngập ngừng một chút, gật đầu: "Đúng ạ."

Mặc dù cô còn chưa cho Tần Lãng chuyển thành chính thức, nhưng chuyện này cũng chỉ sớm muộn mà thôi, hơn nữa người trong căn cứ đều coi bọn họ là một đôi.

Tần Chính Huy lại nhíu mày: "Cô là một đồng chí nữ vô cùng ưu tú, chẳng qua trong nhà đã đính hôn từ bé cho Tần Lãng rồi, cho nên tôi hy vọng hai đứa nên chia tay."

Giỏi lắm!

Trong lòng Nguyễn Dao không ngừng kêu giỏi, vừa rồi cô đã ý thức có chút không đúng, không ngờ đối phương lại dứt khoát vừa mở miệng đã bảo cô và Tần Lãng chia tay.

"Cháu có nghe đồng chí Tần nói chuyện đính hôn từ bé, chẳng qua anh ấy nói anh ấy đã giải trừ hôn ước với đối phương."

Tần Chính Huy không nghĩ Nguyễn Dao lại bình tĩnh như vậy: "Từ xưa đến nay, hôn nhân đều do cha mẹ quyết định, cho nên lời của nó không tính."

Nguyễn Dao không phải là người không có Tần Lãng thì không thể sống nổi, nhưng đối phương dùng giọng điệu ra lệnh làm cho cô rất khó chịu: "Đó là ép duyên, hôn ước từ bé đều là phong kiến mục nát, bây giờ đều đề xướng tự do hôn nhân, cho nên tha thứ cho cháu khó lòng tuân mệnh."

Nhà họ Tần có gia thế tốt, chính Tần Lãng cũng hết sức ưu tú, trước khi đến đây Tần Chính Huy cũng đoán rằng đối phương sẽ không dễ dàng buông tay, nhưng thái độ giống thế này của Nguyễn Dao làm cho ông ta nhớ đến thái độ đối nghịch của Tần Lãng đối với ông ta.

Lập tức sắc mặt ông ta trầm xuống: "Đồng chí Nguyễn, tôi hy vọng cô hiểu rõ, không có sự đồng ý trong nhà, cái gọi là hôn nhân tự do và sự chống cự của cô, đều tốn công vô ích, hôn sự của Tần Lãng là vợ tôi quyết định khi còn sống, cho nên mặc kệ như thế nào tôi cũng sẽ không để Tần Lãng cưới những cô gái khác."

Nguyễn Dao nghe nói như vậy, cũng nhíu mày lại theo.

Cô không biết hôn ước từ nhỏ của anh là do mẹ anh quyết định, Tần Lãng cũng không nói với cô.

Cô rất hài lòng con người Tần Lãng này, chỉ là kết hôn không phải chuyện của hai người, là quan hệ giữa hai gia đình, bên này cô không có gia đình, nhưng hiển nhiên nhà họ Tần là một gia đình lớn, hơn nữa còn là gia đình lớn đầy quyền thế.

Lúc đối mặt với sự thúc ép từ gia đình, Tần Lãng sẽ lựa chọn thế nào, dù cho Tần Lãng chọn cô, nhưng hôn nhân không được chúc phúc có thể hạnh phúc sao?

Nguyễn Dao bỗng có chút mê mang.

Tần Chính Huy thấy cô không lên tiếng, còn tưởng rằng cô đang dùng yên lặng để chống cự, sắc mặt càng khó coi hơn: "Lúc đầu không định nói chuyện này với cô, nhưng nói không rõ ràng chỉ sợ cô sẽ không buông tay."

"Vợ của tôi, cũng là mẹ của Tần Lãng, năm đó xảy ra chuyện, là một tay Tần Lãng tạo thành, cho nên mặc kệ nó có đồng ý cuộc hôn nhân này không, nó cũng không có tư cách nói không!"

Nguyễn Dao ngước mắt lên, chống lại ánh mắt Tần Chính Huy: "Cái gì gọi là một tay Tần Lãng tạo thành?"

Tần Chính Huy lạnh lùng: "Cô không cần thiết biết chuyện năm đó, cô chỉ cần biết, cô và Tần Lãng không thể nào ở bên nhau được, tôi hy vọng cô có thể chủ động chia tay với Tần Lãng!"

Nguyễn Dao cươi: "Thật xin lỗi, vẫn là câu nói kia, tha thứ cho cháu khó có thể tuân lệnh, con người của cháu không thích nhất chính là bị người ta uy hiếp và ép buộc, cho nên cháu sẽ không chia tay với đồng chí Tần."

"..."

Tần Chính Huy bị nghẹn họng suýt chút nữa nôn ra một bụm máu.

Thái độ cuồng vọng cố chấp này, giống như đúc với tên bất hiếu Tần Lãng kia!

Trong nhà có một tên bất hiếu là đủ rồi, nếu như lại thêm một đứa thì thật sự là muốn lên trời rồi.

Tần Chính Huy đứng lên, sắc mặt lạnh lùng: "Nói chuyện không hợp, xem ra chúng ta không cần thiết phải nói nữa! Một lần cuối cùng nói với cô, mặc dù cô cũng là họ Nguyễn giống với người đính hôn từ bé với Tần Lãng, nhưng người có thể đi vào cửa nhà họ Tần chúng tôi không phải là đồng chí Nguyễn cô. Chỉ có thể là người có hôn ước từ bé do vợ tôi quyết định, đồng chí Nguyễn Nguyễn Dao!"

Cả người Nguyễn Dao đã làm tư thế chiến đấu rồi, chuẩn bị đáp trả lại, nhưng nghe được lời của ông ta thì ngây ngẩn: "Bác nói người kia tên là gì ạ?"

Tần Chính Huy xụ mặt, gằn từng chữ: "Đồng chí Nguyễn, Nguyễn Dao!"

Nguyễn Dao: ??
Bạn cần đăng nhập để bình luận