Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 358. Đoạn tử tuyệt tôn 6

Chương 358. Đoạn tử tuyệt tôn 6


Chủ nhiệm Hồ ở phòng bên cạnh cũng vô cùng cảm thán, bà đã sớm nói đừng để Nguyễn Dao đi, đáng tiếc một Liên đoàn Phụ nữ nhỏ bé không giữ được Nguyễn Dao ở lại.

Những người hối hận còn có lãnh đạo của Trấn Chính Phủ Taratu.

Lượng báo bán của số này rất tốt, lượng tiêu thụ nhiều hơn gấp đôi những số khác, trụ sở tòa soạn ở thủ đô vốn muốn làm nội dung về thanh niên tri thức ở biên cương, sau khi biết bài phỏng vấn của chi nhánh đã lập tức liên hệ để lấy tư liệu phỏng vấn, họ lấy Nguyễn Dao là đối tượng trọng yếu để viết.

Không lâu sau đó Nguyễn Dao được lên báo ở thủ đô.

Người không biết Nguyễn Dao khi nhìn thấy cô thì vô cùng khâm phục và hâm mộ, người biết Nguyễn Dao lại hết sức kinh ngạc.

Nhất là người ở đại viện, sau khi họ biết Nguyễn Dao làm đến tận xưởng trưởng nữ thì người nào người nấy đều ngạc nhiên đến nỗi không khép miệng lại được.

“Ôi ôi mọi người mau đến nhìn xem, đây có phải là con bé Dao con gái lớn nhà Bảo Vinh không?”

Mọi người đến gần xem thử, thấy Nguyễn Dao không chỉ lên báo mà còn làm xưởng trưởng nữ, cả viện lập tức nổ tung.

“Trời ạ, sao con bé Dao lại giỏi như vậy chứ? Nếu không phải trên báo có ảnh thì tôi còn không tin đâu.”

“Cũng đúng, tính ra năm nay con bé mới hai mươi tuổi, trước kia ở đại viện nó cũng yên lặng không nổi bật, không ngờ đến biên cương lại thay đổi nhiều như vậy!”

“Xưởng trưởng nữ đó, đây chính là xưởng trưởng nữ đầu tiên của cả nước, xưởng trưởng ở thủ đô có ai không phải bốn mươi năm mươi tuổi đâu, một đứa nhỏ như vậy sao có thể làm được chứ?”

Đám người lật đi lật lại tờ báo, một lúc lâu sau cũng không thể tiêu hóa được, nhưng người trên báo chính là Nguyễn Dao, tên và bề ngoài đều y hệt.

Nguyễn Dao rất xinh đẹp, hơn nữa người của một viện sao có thể nhận nhầm được.

Đúng lúc này Vương Phân dẫn theo Nguyễn Thanh Thanh từ ngoài về.

Từ sau khi Nguyễn Bảo Vinh chết, Nguyễn Thanh Thanh bị nhà chồng ly hôn, một nhà ba người không có việc, hơn nữa còn lo lắng hơn rằng bọn họ sẽ bị phê bình, ba người họ sợ đến mất mật, cộng với việc trong nhà không có tiền, ăn uống không được tốt nên đều gầy đến mức hai má lõm vào, vành mắt đen xì, người này càng tiều tụy hơn người kia.

Sáng nay Vương Phân dẫn theo Nguyễn Thanh Thanh đến nhà mẹ đẻ vay tiền, nhưng người nhà mẹ đẻ thấy bà ta đã lập tức đóng cửa lại, còn la hét nói sau này bọn họ cũng đừng đến nữa.

Vương Phân tức đến mức đau gan, sau đó lại đến nhà em gái, mặc dù em gái không đuổi bà ta ra nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó coi, chỉ đưa một đồng rồi đuổi bà ta đi.

Một đồng thì có thể làm gì chứ?

Còn không chống đỡ được đến nửa tháng!

Vương Phân tức đến mức muốn thổ huyết, cuối cùng mấy hôm nay bà ta cũng được cảm nhận cái gì gọi là tình người ấm lạnh, thảm hại hơn là kỳ hạn mà xưởng trưởng cho bọn họ sắp đến, nếu như bọn họ không tìm được chỗ ở sẽ chỉ có thể chuyển về nông thôn đi cày ruộng.

Bà ta đã không làm ruộng mấy chục năm qua rồi, bà ta cũng không muốn về quê, hơn nữa bọn họ ảo não trở về như thế này thì đâu còn mặt mũi nữa?

Sắc mặt hai mẹ con chán nản, quanh người đều là sự xúi quẩy.

Những người khác thấy hai mẹ con bọn họ cũng làm như không thấy, nhưng Lâm Phương người mà đỏ mắt với Vương Phân chỉ vì một củ cà rốt, lúc này bà ta thấy hai mẹ con Vương Phân trở về.

Bà ta đảo mắt, lớn giọng nói: “Có một số người trời sinh mù mắt, xem mắt cá là bảo bối, xem trân châu thành rác rưởi, hiện tại con bé Dao làm xưởng trưởng nữ ở biên cương, không biết có ai đó hối hận đến tái ruột rồi không?”

Lúc đầu Vương Phân không muốn để ý đến người trong viện, nhưng nghe như vậy thì nhíu mày.

Bà ta biết con bé Dao là Nguyễn Dao, nhưng Nguyễn Dao lên làm xưởng trưởng nữ từ khi nào vậy?

Một đứa nhóc như nó làm xưởng trưởng, đây là đang nằm mơ sao?

Nghĩ đến đây khóe miệng bà ta nâng lên: “Thanh Thanh, về sau đi lại trong sân cẩn thận một chút, có một số người đầu óc không tốt, sao phụ nữ lại làm trưởng xưởng được chứ?”

Nguyễn Thanh Thanh cũng không tin Lâm Phương, cô ta gật đầu: “Con nhớ rồi.”

Bây giờ cô ta đã bị ly hôn, ngay cả cửa cũng không muốn ra, cô ta luôn cảm thấy tất cả mọi người đều cười nhạo mình, nhưng cô ta càng không muốn về quê, nếu không cuộc sống của cô ta hoàn toàn hết hy vọng.

Lâm Phương nghe Vương Phân nói đầu óc mình có bệnh thì tức không kìm chế được, bà ta cầm báo xông lên: “Sao phụ nữ lại không thể làm xưởng trưởng được? Con bé Dao ở biên cương, hơn nữa còn làm xưởng trưởng ở căn cứ dầu mỏ đấy!”

Nói rồi bà ta đưa tờ báo đến trước mặt hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận