Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 361. Cá không ăn muối cá ươn 2

Chương 361. Cá không ăn muối cá ươn 2


Bà ấy thấy vậy càng cười sáng lạng hơn: “Vậy thím chờ uống rượu mừng của hai đứa."

Nguyễn Dao nghĩ đến chuyện Tần Lãng còn chưa tuyên bố chính thức, không khỏi mỉm cười, nhưng ở trong mắt Giang Xuân Hoa, chuyện mừng của hai người đang đến gần rồi.

Những năm này tốc độ xe lửa rất chậm, mỗi giờ cũng chỉ đi được bốn mươi năm mươi cây số, từ Taratu đến Dương Thành, khoảng một nghìn năm trăm cây số, dài gấp đôi đi đến thủ đô, ngồi xe lửa cần mười ngày mười đêm.

Mỗi khi ghé vào trạm xe lửa, đều có không ít người đi lên, ai ai cũng mang theo bao lớn bao nhỏ, thậm chí ngay cả gà vịt cũng mang lên, có vài người sau khi đi lên còn cởi giày ra, vừa móc chân vừa nói chuyện, còn có người ăn rau hẹ trên xe lửa.

Tóm lại mùi kia hết sức khó nói.

Cũng may đám người Nguyễn Dao mua vé giường nằm, hơn nữa giường trên, dưới, đối diện đều là người mình, mọi người đều có thói quen vệ sinh tốt, nhờ vậy mới không bị hun cho ngất đi.

Sau khi mấy người Khương Anh lên xe lửa, họ lập tức cầm sách Tiếng Anh ra ôn tập, chờ sau khi ôn tập xong, Nguyễn Dao bảo một vài người người đóng vai khách hàng, một người đóng vai người bán tiến hành đối thoại ngay tại chỗ, sau đó đổi vai để luyện kỹ năng nghe và nói.

Những người khác thấy các cô nói chuyện bằng tiếng Anh thì nhao nhao quay đầu lại nhìn với ánh mắt tò mò và kính nể, khi biết bọn họ muốn đến Quảng Đông tham gia hội chợ Quảng Châu, lập tức càng bội phục hơn.

Cho dù có giường nằm, nhưng phải ngồi nhiều ngày, cũng là một chuyện vô cùng mệt mỏi, cho nên giống với lần đi Taratu, mỗi lần đến trạm dừng Nguyễn Dao cũng sẽ đi xuống dạo một chút, thuận tiện giúp mọi người mua chút đồ ăn.

Trưa hôm nay xe lửa dừng trạm, Nguyễn Dao cũng xuống xe như mấy ngày trước: "Thím Xuân Hoa, cháu muốn đi ra ngoài dạo một chút, mọi người có muốn mua đồ gì không?"

Khương Anh ngẩng đầu từ quyển sách tiếng Anh: “Nếu như có trái cây, giúp tôi mua một chút nhé.”

Những người khác cũng lên tiếng theo, có người muốn bánh ngọt, có người muốn bánh bao, Nguyễn Dao ghi nhớ từng cái một, nói có thể giúp các cô mang về.

Giang Xuân Hoa đứng lên nói: "Thím đi ra ngoài dạo với cháu, nằm nhiều ngày như vậy, eo của thím cũng sắp gãy rồi, một khi nghỉ ngơi là mỏi eo đau lưng, trái lại mỗi khi làm việc lại phấn khởi, xem ra thím được định trước là mệnh khổ cực."

Lời này làm mọi người cười ầm lên.

Nguyễn Dao cười đồng ý, hai người theo dòng người xuống xe, ai ngờ vừa mới xuống xe, liền nghe ở phía trước truyền đến một trận ồn ào.

"Bà thả tôi ra, tôi không đi với các người, mọi người nhanh cứu tôi, tôi hoàn toàn không quen biết với hai người này!"

Giọng nói mềm mại nức nở, nghe là biết là một cô gái tuổi không lớn lắm. Tiếp theo chính là một giọng nói lanh lảnh vang lên rất to: "Niếp Niếp à, sao con lại không nghe lời như vậy, ba mẹ không để cho con ở bên cạnh người đàn ông kia là vì muốn tốt cho con, vì muốn ở bên cạnh người đàn ông kia, bây giờ ngay cả cha mẹ con cũng không nhận, con thật sự làm tổn thương trái tim cha mẹ quá rồi."

Người phụ nữ vừa nói vừa khóc.

Tiếp đó chính là giọng nói của một người đàn ông, mang theo mấy phần tang thương và đau lòng.

"Mọi người phân xử công bằng cho hai người già chúng tôi với, chúng tôi sinh năm đứa con cũng chỉ có đứa con gái nhỏ này còn sống mà lớn lên, từ nhỏ đã yêu thương cưng chiều, khiến cho con bé trở thành người không có lương tâm như vậy, tên đàn ông con bé thích là người đã kết hôn, nghe nói đánh vợ gần chết, sau đó lớn chuyện hai nhà kia mới ly hôn, tên đàn ông kia chỉ biết ăn lười làm, nhà nghèo đến mức không lấy ra được một cái nồi, đàn ông như vậy sao có thể gả? Chúng tôi không cho con bé gả qua, con bé liền trộm lén chạy ra ngoài, bây giờ còn nói không quen biết chúng tôi, quả thật người làm cha như tôi quá bất lực!"

Người đàn ông vừa nói vừa đánh mình hai cái, nước mắt chảy ròng ròng.

Mọi người thấy hai vợ chồng khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy thương tâm như vậy, hơn nữa trong quan niệm truyền thống, cha mẹ đều muốn tốt cho con cái, làm cái gì cũng đúng, vì vậy chỉ trích cô con gái kia.

"Đứa nhỏ này, cháu sao thế? Cha mẹ cháu là vì tốt cho cháu, sao cháu lại không nhận bọn họ chứ?"

"Đúng vậy, sao cháu lại bất hiếu như vậy, cẩn thận bị thiên lôi đánh đó!"

"Đàn ông đánh phụ nữ là sai, đàn ông thích ăn lười làm càng sai hơn, nghe cha mẹ cháu đi, trở về cùng hai người họ đi."

"Cá không ăn muối cá ươn, cha mẹ cháu sẽ không hại cháu đâu!"

"Đúng vậy đúng vậy, cháu nhanh trở về với cha mẹ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận