Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 373. Thật là nhớ cô 6

Chương 373. Thật là nhớ cô 6


Hai bóng người này đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Thanh Thanh che ngực nói: "Hù chết con, mới vừa rồi con còn cho là Nguyễn Dao thấy mẹ con mình rồi."

Trên mặt Vương Phân cũng đầy vẻ sợ hãi, nhưng một phút sau, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười độc ác: “Quả nhiên tiện nhân kia không đứng đắn, có đối tượng rồi còn câu tam đáp tứ ở chỗ này, ngày mai chúng ta đi tố cáo nó!"

Tiện nhân không chung thủy, xem trở về đám người vệ binh đỏ* trừng trị mày như thế nào!

*Vệ binh đỏ: chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông.

Nguyễn Thanh Thanh nghĩ đến chuyện Nguyễn Dao sẽ bị tố cáo, trong lòng không nhịn được mà hưng phấn, bộ dạng độc ác của hai mẹ con giống nhau như đúc: “Nhưng mà mẹ ơi, như vậy có quá lợi cho chị ta không? Nếu như chúng ta tố cáo chị ta, sau đó chị ta bị bắt lại, chẳng phải chúng ta không lấy được tiền sao?"

Vương Phân suy nghĩ một chút gật đầu: "Con nói đúng, nếu không ngày mai chúng ta uy hiếp nó một chút, nếu như nó không nghe lời chúng ta, chúng ta đi tố cáo nó cũng không muộn."

Hai mẹ con vừa độc ác vừa ngu ngốc, vừa muốn Nguyễn Dao bị phê bình đánh đập vừa muốn tiền của cô.

Ngày hôm trước ở trạm xe lửa hai người này ngồi xe buýt đi đến phòng triển lãm đường Lưu Hoa, sau đó một đường hỏi thăm tin tức của Nguyễn Dao, nhưng hai người không biết nói tiếng Quảng Đông, chịu không ít đau khổ.

Hai mẹ con này đổ hết mọi chuyện này lên người Nguyễn Dao, càng căm hận cô hơn.

Tối hôm đó, hai mẹ con Nguyễn Thanh Thanh và Vương Phân lại ngủ dưới cầu, tháng mười Dương Thành rất nóng, dưới cầu, từng con muỗi kết bè kết đội, ngày hôm sau thức dậy, trên mặt hai người đầy vết muỗi đốt.

Hai người Nguyễn Thanh Thanh và Vương Phân đi tới nhà khách, ai ngờ bắt hụt, thì ra sáng sớm đoàn người Nguyễn Dao đã được người nhà họ Đinh đón đi rồi.

Vì cảm ơn Nguyễn Dao đã cứu mạng Đinh Văn Tĩnh, hôm nay nhà họ Đinh cố ý mời bọn họ đến nhà làm khách.

Đám người Nguyễn Dao đến Cung Tiêu Xã mua một ít trái cây, sau đó mới đi tới nhà họ Đinh.

Mẹ Đinh rất biết ơn Nguyễn Dao, mặc dù không biết nói tiếng phổ thông, nhưng vừa nhìn thấy Nguyễn Dao đã kích động nắm hai tay cô, dùng tiếng Quảng Đông nói thật nhiều lời cảm ơn, nói đến chỗ kích động, thiếu chút nữa khóc lên.

Ở một bên Đinh Văn Tĩnh giúp mẹ cô ấy phiên dịch.

Cha Đinh cũng rất biết ơn Nguyễn Dao, nói với các cô nếu như ở Dương Thành cần giúp gì, cứ mở miệng nói.

Hai ngày trước, Đinh Hạo Tư vẫn luôn nghĩ đủ cách tìm cơ hội nói chuyện với Nguyễn Dao, ánh mắt cũng nhìn chằm Nguyễn Dao, nhưng từ hôm qua sau khi biết Nguyễn Dao có người yêu, mặc dù trước mắt anh ta không thể quên được Nguyễn Dao, nhưng cũng đã bớt lại, không dám đến gần cô nữa.

Đến trưa lúc sắp ăn cơm, đột nhiên nhà họ Đinh có một vị khách không mời mà đến.

Người đến là một người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, cắt đầu tóc ngắn mười phân, con mắt trái có một vết sẹo rất dài, từ lông mày đi xuống dưới mi mắt, làm cho toàn bộ gương mặt của gã có mấy phần hung ác.

Thấy gã đến, người nhà họ Đinh đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Sắc mặt cha Đinh trầm xuống, không vui hỏi: “Hạo Văn, tại sao cậu lại đến đây?"

Đinh Hạo Văn cười khẩy một tiếng, không đứng đắn nói: “Chú ba, nhìn lại lời của chú đi, tại sao cháu không thể đến? Các người chuẩn bị thức ăn ngon thịt ngon mời khách, chẳng lẽ cháu lại không thể đến ăn sao?"

Sắc mặt cha Đinh càng khó coi hơn: “Nếu cậu muốn ăn thì ngồi xuống yên lặng ăn đi, nhưng tôi cảnh cáo cậu trước, hôm nay là chiêu đãi ân nhân cứu mạng của Văn Tĩnh, tốt nhất cậu ngoan ngoãn một chút cho tôi, đừng nói bậy nói bạ!"

Đinh Văn Hạo cười hì hì: "Cháu là người rất ngoan nha, sao ăn nói bậy bạ được."

Gã vừa nói vừa muốn kéo ghế ngồi bên cạnh Đinh Văn Tĩnh: "Em gái họ Văn Tĩnh, anh sáu đã lâu không gặp em, hai anh em chúng ta phải gần gũi một chút mới được.”

Bộ dạng nói chuyện của gã vô cùng hèn hạ, mặc dù Đinh Văn Tĩnh là em gái họ của gã, nhưng lời gã nói ra, cùng với ánh mắt của gã, giống như một gã đàn ông hèn hạ, mang theo dục vọng đàn ông đối với phụ nữ, làm cho người ta hết sức buồn nôn.

Đinh Văn Tĩnh sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, gần như khóc lên, nắm chặt tay mẹ mình: "Mẹ..."

Nhưng Đinh Văn Hạo còn chưa ngồi xuống, đã bị Đinh Hạo Tư bắt lấy cổ áo, đen mặt nói: "Mày ngồi ở chỗ này của tao!"

Anh ta vừa nói vừa đè Đinh Hạo Văn đến vị trí của mình, mà anh ta thì ngồi bên cạnh em gái Đinh Văn Tĩnh.

Nguyễn Dao làm bộ không nghe hiểu lời của bọn họ, nhưng đều thấy được bộ dạng hèn hạ của Đinh Hạo Văn và chán ghét mà nhà họ Đinh dành cho gã.

Mặc dù đám người Giang Xuân Hoa nghe không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng cũng cảm thấy người nhà họ Đinh không hoan nghênh người mới đến, cùng với bầu không khí căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận