Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 381. Tiền kinh doanh 2

Chương 381. Tiền kinh doanh 2


Không sai, Nguyễn Thanh Thanh đổ hết mọi chuyện mình gặp phải lên người Nguyễn Dao, cô ta cảm thấy tất cả mọi bi kịch này đều do một tay Nguyễn Dao tạo thành.

Nếu không phải Nguyễn Dao, sao cô ta lại tới Dương Thành, nếu không đến Dương Thành, sao cô ta lại gặp chuyện không phải của mình như vậy?

Cô ta thề trong lòng, cô ta muốn Nguyễn Dao nhận tất cả những thứ mà cô ta đã bị, hơn nữa cô ta còn muốn trả lại gấp vạn lần!

Lúc này ở trong nhà khách, Nguyễn Dao hắt xì một cái.

Khương Anh quan tâm nói: 'xưởng trưởng, cô không bị cảm lạnh đấy chứ?"

Nguyễn Dao còn chưa kịp trả lại, ở một bên Giang Xuân Hoa hài hước nói: “Mẹ thấy không phải bị cảm lạnh đâu, mà là kỹ sư Lãng đang nhớ con bé thôi."

Khương Anh và mấy nữ đồng chí đều là cô gái trẻ tuổi còn chưa kết hôn, nghe được lời này của Giang Xuân Hoa, vừa xấu hổ vừa hâm mộ Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao bị nhiều đôi mắt nhìn như vậy, lỗ tai hơi ửng đỏ: “Cũng không biết đồng chí Lãng đi đến đâu rồi."

Sau khi cô đến Dương Thành ngày thứ ba, thì lập tức gọi điện thoại về căn cứ, nhưng thường vụ Dương nói với cô, một ngày trước Tần Lãng đã rời căn cứ đi đến Dương Thành này học bổ túc.

Lúc ấy cô còn sửng sốt một chút, bởi vì trước kia cô chưa từng nghe Tần Lãng nói qua chuyện này.

Giang Xuân Hoa cười nói: “Tính toán thời gian, hẳn kỹ sư Lãng còn hai ba ngày nữa là đến."

Mà lúc này Tần Lãng cũng không ở trên xe lửa.

Ngày hôm qua anh đã xuống xe lửa, bởi vì khi sắp lên đường anh nhận được nhiệm vụ do sở trưởng Tống giao cho, để cho anh đến sở nghiên cứu văn hiến gần đây tiễn một người đến căn cứ dầu mỏ.

Tất nhiên anh không thể từ chối nhiệm vụ do tổ chức giao xuống, chỉ là như vậy sẽ chậm trễ hai ba ngày, anh vừa nghĩ đến chuyện bên cạnh Nguyễn Dao ẩn nấp hai người không có ý tốt thì lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột đến mức miệng cũng nổi bọng nước rồi.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày tham gia hội triển lãm.

Đoàn người Nguyễn Dao thức dậy từ sáng sớm, ngoài trừ rửa mặt như thường lệ ra, Nguyễn Dao còn trang điểm đơn giản cho mỗi người.

Trang điểm có thể làm cho mọi người có tinh thần khí sắc tốt hơn, chỉ là những năm này đồ trang điểm cực ít, cô chỉ có thể dùng đồ trang điểm có hạn kẻ lông mày và tô son cho mỗi người.

Chẳng qua trẻ tuổi chính là tiền vốn lớn nhất, lần này mấy vị đồng chí nữ đi tham gia hội chợ đều trông hết sức đoan trang, chỉ cần kẻ mày thoa son một chút, lập tức đã làm cho thần thái của các cô trở nên sáng lạng, sắc mặt hồng hào hơn.

Ở một bên Giang Xuân Hoa thấy vậy gật đầu: “Không tồi, thoa son lên cả người tươi tắn hơn nhiều."

Sau khi mấy vị nữ đồng chí trang điểm xong, cầm gương soi qua soi lại, thấy mình trong gương lông mày tự như núi xa, môi đỏ răng trắng, cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Đoàn người tham gia hội triển lãm khác cũng thức dậy rất sớm, ở dưới lầu nhà khách thấy đoàn người Nguyễn Dao, trong nháy mắt không rời mắt được.

Đoàn người Nguyễn Dao không chỉ trang điểm đơn giản, vừa thanh xuân xinh đẹp vừa có tinh thần, hơn nữa còn thống nhất mặc quần áo giống nhau, trước mặt áo còn có in logo và tên của công xưởng, hết sức thống nhất, làm cho người ta ấn tượng thật sâu.

Không thể không nói ở mặt này Nguyễn Dao đã tốn không ít công sức và thời gian, bởi vì các loại hạn chế của niên đại này, thị trường trong ngoài nước vẫn chưa hoàn toàn mở ra, công xưởng sản xuất chú trọng chất lượng hơn, còn về việc tuyên truyền, thiết kế đóng gói, nhãn hiệu sản phẩm gì đó đều không được xem trọng.

Nguyễn Dao đến từ đời sau, tất nhiên biết tầm quan trọng của nhãn hiệu sản phẩm, cho nên trước khi đến đây đã đưa ra ý kiến muốn làm đồng phục tham gia triển lãm với lãnh đạo trong căn cứ.

Bây giờ trên người các cô chính là áo sơ mi trắng quần đen, đơn giả, trang nhã, nhưng lại rất khác biệt với những người khác.

"Các cô mặc bộ đồ này... Trông rất khác."

Người lĩnh đội ở đối diện quan sát các cô từ trên xuống dưới nói.

Lá gan Khương Anh tương đối lớn, hỏi anh ta: "Khác thế nào? Là khác theo ý tốt hay khác theo ý xấu?"

Lĩnh đội Lưu nhìn đôi môi đỏ thắm của Khương Anh, lỗ tai hơi ửng đỏ: "Là khác theo ý tốt, rất khác với những người khác, giống như hạc giữa bầy gà vậy."

Anh ta vừa nói ra lời này, những người của các công xưởng khác đều không vui, anh muốn khen người ta là hạc tiên là chuyện của anh, nhưng dựa vào cái gì nói bọn tôi là gà chứ?

Vì vậy đoàn người rối rít thảo phạt lĩnh đội Lưu.

Bí thư Trịnh thấy đám người Nguyễn Dao xuất hiện đã được mọi người chú ý, hài lòng gật đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận