Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 403. Kết cục 4

Chương 403. Kết cục 4


Tần Lãng đi gặp Vương Phân.

“Tôi là người yêu của Dao Dao, cũng chính là đối tượng đính ước mà cụ bà nhà họ Nguyễn chuẩn bị cho cô ta.”

Vương Phân đương nhiên nhớ nhà họ Tần, nhìn thấy Tần Lãng một bộ tuấn tú lịch thiệp, bà ta càng thấy tiếc hùi hụi, một người tốt như vậy đáng lẽ nên là con rể của bà ta: “Đồng chí Tần, ban đầu cụ bà nhà tôi vốn muốn cậu đính ước cùng con gái Thanh Thanh của tôi...”

“Bớt nói nhảm, bà nhờ người tìm Dao Dao đến là có chuyện gì?”

Tần Lãng mặt không cảm xúc, chưa nghe hết đã cắt ngang lời của Vương Phân.

Vương Phân bị ngắt lời cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng bà ta không có tư cách nổi giận trong tình hình như thế này: “Mặc dù điều lần này hai mẹ con chúng tôi làm có hơi không đúng, nhưng dù sao họ Nguyễn nhà chúng tôi cũng đã nuôi dạy Nguyễn Dao hơn hai mươi năm, dù không có công lao cũng có khổ lao, hiện tại cô ta không màng chúng tôi sống chết thế nào, không phải quá mức vong ân phụ nghĩa sao, chẳng lẽ không sợ người khác nói cô ta là sói mắt trắng?”

Tần Lãng kéo căng khóe miệng, cười như không cười nói: “Vậy nên bà định dùng chiêu này để uy hiếp Dao Dao?”

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, Vương Phân không khỏi rùng mình: “Cũng không phải uy hiếp, chỉ là chúng tôi tốt thì cô ta mới có thể an ổn. Nếu không, đến lúc đó tôi cùng cô ta cá chết lưới rách, người chịu thiệt còn không phải cô ta sao!!”

Tần Lãng nở nụ cười, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt: “Cá chết lưới rách? Bà đủ tư cách sao? Hai chức vụ công tác của nhà họ Nguyễn mấy người từ đâu mà tới, bà tưởng không ai biết à? Các người có quan hệ với nhà tư bản. Nếu tin tức này bị truyền ra, bà cho rằng nhà bà còn sống nổi không? Không khéo con trai vàng bạc kim cương nhà bà lại là người tèo trước nhất!”

“Mày!” Vương Phân hốc mắt nứt ra, sắc mặt đột nhiên trở nên tái mét: “Nhà tư sản đó là cha mẹ ruột của Nguyễn Dao. Nếu mày dám nói ra, chẳng lẽ Nguyễn Dao sẽ không sao ư?”

Tần Lãng khẽ cười: “Năm đó em ấy chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, hơn nữa còn là đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi, em ấy có thể mang tội gì? Cùng lắm là bị cách chức không thể làm xưởng trưởng được nữa, lấy gia cảnh nhà họ Tần chúng tôi, bà cho rằng tôi nuôi không nổi em ấy à? Nhưng các người thì khác đấy, cấu kết với nhà tư bản đó giở thủ đoạn, còn dùng tiền của người ta mua chức vị, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để khiến bà chôn chân trong nông trường suốt cả đời!”

“!!!”

Vương Phân vừa tức giận vừa sợ hãi, vốn dĩ bà ta muốn đe dọa Nguyễn Dao để cô bảo lãnh hai mẹ bọn họ ra ngoài, không ngờ lại đụng phải thứ ma quỷ này, còn bị uy hiếp ngược lại.

“Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tôi cảnh cáo bà, tốt hơn hết bà nên giữ chặt bí mật này trong lòng mà mang theo xuống mồ, không ai được nói ra, đặc biệt là con gái của bà, nếu không bà chờ mà hốt xác con trai mình đi.”

Tần Lãng nói xong không thèm nhìn bà ta nữa, xoay người rời đi.

“...”

Vương Phân ngã bệt mông xuống đất, tức giận đến gào khóc.

Hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh cuối cùng cũng bị đưa đến nông trường, Tần Lãng thông qua nhiều mối quan hệ đã liên lạc với bên chủ nhiệm nông trường đó, nhờ người ta “chăm sóc” đặc biệt cho hai mẹ con này, ngăn không cho bọn họ làm khùng làm điên.

Nhưng Nguyễn Thanh Thanh làm sao có thể không tác quái cho được, đi gây rối sinh sự khắp nơi, về sau bị người ta đẩy xuống sông chết đuối, đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Sau khi trở về, Tần Lãng ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói cho Nguyễn Dao về chuyện này.

“Cha mẹ ruột của em có lẽ là bạn hoặc là người quen với mẹ anh, tuy rằng không biết ban đầu vì sao bọn họ để em lại ở trong nước, nhưng nhìn tình cảnh nhà họ Nguyễn, cũng không phải họ bỏ mặc em, mà để lại tiền của nhờ nhà họ Nguyễn chăm sóc em, chẳng qua cái lũ vong ân phụ nghĩa đó không chăm sóc em đàng hoàng tử tế.”

Nguyễn Dao không hé răng, tình huống này cô đã đoán được từ lâu rồi.

Thấy cô không nói lời nào, Tần Lãng còn tưởng cô buồn vì bị cha mẹ bỏ rơi, vì vậy anh nắm chặt lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay: “Em đừng buồn. Sau này anh, nhà họ Tần, còn có nhà họ Cố đều là người thân của em. “

“Em có buồn đâu.”

Đời trước cô đã bị cha mẹ bỏ rơi từ khi lên năm, đã từng khóc lóc điên cuồng vì sợ hãi, cũng đã từng oán trách số mệnh không công bằng, nhưng tất cả đã chỉ là quá khứ.

Sau khi giáo sư Cố biết Nguyễn Dao bị người ta bắt đi rồi bị thương, bà đã lo lắng không chịu nổi, nếu Nguyễn Dao không ngăn lại, bà ấy còn định từ ngàn dặm xa xôi đến tận Dương Thành gặp cô.

Người nhà họ Tần khi biết chuyện cũng vô cùng lo lắng, không ngừng dặn đi dặn lại Tần Lãng phải chăm sóc Nguyễn Dao thật tốt, còn cho người mang sữa mạch nha và hoa quả đến để cô tẩm bổ.

Nhà họ Đinh cảm thấy có lỗi với Nguyễn Dao, chỉ hận không thể chuyển toàn bộ mọi thứ trong nhà đến cho Nguyễn Dao, điều này khiến số đồ bổ Nguyễn Dao nhận được nhiều đến mức hai cái tủ cũng chứa không hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận